Yêu cầu hai mươi năm, quả thực không tính quá phận. Thậm chí có thể nói là không tính yêu cầu gì.
Ban đầu còn nghĩ Nhậm Khương Khung sẽ sư tử mở miệng, không ngờ lại có chút ngoài ý muốn. Thời gian hai mươi năm, đối với Tam đại Đạo tôn mà nói. thì chẳng là gì cả.
Thêm vào đó, ra tay với một vãn bối, lần đầu đã không thành công, nếu tiếp tục ra tay, thì thật là làm trò cười cho người khác xem, chỉ sợ sẽ bị những thế lực khác chỉ trích.
- Trong hai mươi năm, chỉ cần Tam đại đạo tôn chúng ta không ra tay là được đúng không?
Hạ Tùng Linh trầm ngâm nói:
- Nói như vậy, ngoại trừ tam Đạo đại tôn ra, môn hạ đệ tử Âm Dương Đạo chúng ta, bất kể là ai đều có thể ra tay?
- Hạ Tùnh Linh, ngươi có biết xấu hổ hay không? Hôm nay ta tha cho ngươi một lần, ngươi vẫn còn tính toán được voi đòi tiên hay sao?
Lý Dật Phong vừa nghe thấy vậy liền phát hỏa.
Nhậm Khương Khung lại nói:
- Sư tôn, đệ tử bởi vì còn trẻ nên tùy hứng, gây ra hoạ lớn, đệ tự một người gánh vác, mong sư tôn đừng vì chuyện này mà khó xử.
Lý Dật Phong trách:
- Tiểu tử, Lý Dật Phong ta dù là đơn thân độc mã, nhưng không phải là kẻ mà ai cũng có thể bắt nạt! Ai dám động đến đệ tử của ta xem? Hạ Tùng Linh, đừng tưởng chỉ có ngươi mới có thể đối phó với đệ tử của ta, Âm Dương Đạo của ngươi cũng có truyền nhân! Ngươi đừng tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382186/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.