Nhậm Thương Khung lãnh đạm cười cười:
- Tốt ah, ngươi nói rất có sức hấp dẫn. Nhưng mà...
Câu nói kế tiếp còn không có nói ra, sắc mặt Nhậm Thương Khung bỗng nhiên hơi đổi, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, hướng Càn Nhất quát:
- Trông coi hắn, ta đi ra ngoài một chút.
Thân thể Nhậm Thương Khung nhoáng một cái, liền trực tiếp bắn ra ngoài phủ đệ. Thân hình như ưng, thúc dục Thái Dương Chi Dực, hướng phía đông chạy như bay.
Bởi vì, hắn cảm ứng được khí tức của ca ca Nhậm Tinh Hà, mặc dù cách vô cùng xa, nhưng huynh đệ có quan hệ huyết thống, cảm ứng bẩm sinh khiến cho hắn xa xa liền bắt được.
Phương này hướng, dĩ nhiên là đến từ bến tàu Vân La thành!
Trên bến tàu, thuyền của Nhậm Tinh Hà chỉ vừa cập bến, nắm tay Lạc Điệp Vũ nhảy lên bến tàu. Nhậm Tinh Hà duỗi lưng mỏi:
- Xa cách nửa năm đi à nha? Thật sự có chút nhớ rượu và thức ăn của Thính Vũ Lâu. Tiểu Điệp, ngươi nói vì cái gì ta đối với rượu và thức ăn ở Thính Vũ Lâu, luôn ưa thích không rời chứ?
Lạc Điệp Vũ hạnh phúc cười cười, trong lòng cũng điềm mật, ngọt ngào cực kỳ. Bởi vì, Thính Vũ Lâu là địa phương mà hai người bọn họ trước kia thường xuyên hẹn hò.
Nhớ ngày đó, mẫu thân không đồng ý nàng cùng Nhậm Tinh Hà lui tới. Nhưng nàng từ nhỏ nhất định kiên trì với Nhậm Tinh Hà.
Bây giờ, sự thật chứng minh, nàng tuyển lang quân, một chút cũng không sai. Trong mắt Lạc Điệp Vũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382180/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.