🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngay lúc Hạng Thái Hư ngẩn người sờ lấy ngọc bội trong tay, chợt bốn phía Linh Nhãn Phong, từng đạo linh quang không ngừng phóng tới, từng mảng lớn uy áp, bốn phương tám hướng hướng bên này tụ họp đến.
Vèo, vèo, vèo!
Tất cả cao tầng của Bách Thảo Đường, như là sóng triều không ngừng dũng mãnh tiến ra.
Ngụy Phong lão tổ cùng Tần Xuyên lão tổ xung trận ngựa lên trước, đằng đằng sát khí chạy đến. Còn có gần hai mươi tên trưởng lão, mười mấy tên cung phụng, cơ hồ là cùng một lúc đi đến.
Ngụy Phong lão tổ nhìn thấy Hạng Thái Hư, trong mắt hầu như phóng hỏa, hét lớn một tiếng:
- Hạng Thái Hư, ngươi thật to gan, dám đến Bách Thảo Đường ta giương oai?
Tần Xuyên lão tổ thì tức sùi bọt mép:
- Bao vây cho ta, một tên cũng không cho chạy.
Bách Thảo Đường với tư cách là cung điện bài danh phía trên, một mực ít xuất hiện, nhưng cũng không có nghĩa là bọn hắn yếu thế, càng không có nghĩa là Bách Thảo Đường là đối tượng mà ai cũng có thể khi dễ.
Trên thực tế, từng cái cao tầng của Bách Thảo Đường, đều có một thân ngông nghênh, đều lấy Bách Thảo Đường mà vẻ vang, đều có tự tôn cực kỳ mãnh liệt.
Hôm nay bị người đến khi dễ, những người này đều một bụng tức gận. Tuy Nhậm Thương Khung bay lên quá nhanh, nhiều ít có chút tranh luận, nhưng những thứ tranh luận này, cũng chỉ là vấn đề bên trong mà thôi.
Bách Thảo Đường từ trước đến nay, đối với nội vụ đều tự mình giải quyết, đối ngoại mà nói, đều nhất trí đồng lòng. Lúc nào thì Bách Thảo Đường đến phiên người khác tới cửa khi dễ?
Hơn nữa, đến khi dễ là một thành chủ thế tục? Tuy Hạng Thái Hư không phải người bình thường, tuy Hạng Thái Hư có bối cảnh Thông Thiên, nhưng mà có thể làm đến Lão tổ Bách Thảo Đường, có ai là người đơn độc?
Hạng Thái Hư không sợ, cười lạnh nói:
- Thế nào, Ngụy Phong lão tổ, ngươi muốn cùng Hạng mỗ ta ngươi chết ta sống hay sao?
- Ngươi cho rằng bổn tọa không dám?
Trong mắt Ngụy Phong lão tổ bắn ra một đường sát cơ.
Ngay lúc song phương hết sức căng thẳng, thân ảnh Nhậm Thương Khung bắn ra, quát:
- Chậm đã.
Nhậm Thương Khung lao tới, ánh mắt mọi người đều bắn về phía hắn. Minh Hoa Đà tới gần, hỏi han ân cần.
Nhậm Thương Khung nhàn nhạt nhìn qua Hạng Thái Hư, lại nhìn đám cao tầng của Bách Thảo Đường, cất cao giọng nói:
- Nhị vị Lão tổ, còn có chư vị đồng liêu. Chư vị gấp rút chạy đến tiếp viện, Nhậm Thương Khung ta ghi ở trong lòng. Nhưng mà, chuyện hôm nay, chỉ là ân oán cá nhân của Nhậm Thương Khung ta cùng Hạng Thái Hư, nếu là vận dụng thế lực Bách Thảo Đường, không khỏi bị những cung điện khác nói lấy nhiều hiếp ít. Nhậm Thương Khung ta tự mình lo việc của mình, thịnh tình chư vị, ta tâm lĩnh.
Nhậm Thương Khung biết rõ, hắn hướng Hạng Thái Hư ra tay, nói đến nói đi, dù sao cũng là xúc phạm quy tắc. Cá nhân hắn không sợ, nhưng không muốn liên lụy thanh danh Bách Thảo Đường.
Hắn không muốn Bách Thảo Đường lưng mang tiếng xấu ỷ thế hiếp người, bị những cung điện khác lợi dụng.
Tần Xuyên lão tổ lại nói:
- Thương Khung trưởng lão, tuy là ân oán cá nhân của ngươi, nhưng người Bách Thảo Đường ta, lúc nào cho phép người khác khi dễ? Hơn nữa, đây là Thánh Địa của Bách Thảo Đường, cũng không phải ai muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Nhậm Thương Khung khoát tay chặn lại:
- Tần Xuyên lão tổ, việc này ta đã có chủ trương. Mời chư vị đồng liêu trước tạm trở về, chuyện này, ta cùng với Hạng Thái Hư một mình giải quyết.
Tuy thân phận Dược Thánh của hắn chưa bộc lộ, nhưng mà mỗi tiếng nói cử động của hắn hôm nay, đều có một cổ khí độ, cho dù là Lão tổ Bách Thảo Đường, cũng phải rùng mình.
Hai đại Lão tổ nhìn nhau, biết Nhậm Thương Khung đã nói như vậy, bọn hắn lại ra tay, cũng có chút hơi quá. Thật đúng đã thành Bách Thảo Đường ỷ thế hiếp người, việc này cũng không tốt lắm.
Mà Minh Hoa Đà cũng âm thầm hướng Tần Xuyên lão tổ đưa mắt ra ý, ý bảo nghe Nhậm Thương Khung.
Tần Xuyên lão tổ gật gật đầu:
- Tốt, nếu như Thương Khung trưởng lão đã tính trước, chúng ta cũng không nên nhúng tay quá nhiều. Thương Khung trưởng lão nhớ kỹ, ngươi là người Bách Thảo Đường, nếu có khó khăn, Bách Thảo Đường tùy thời đều có thể vì ngươi ra tay. Chỉ cần có một chữ lý, Bách Thảo Đường chúng ta ai cũng không sợ!
Hạng Thái Hư một mực cười lạnh, thấy Nhậm Thương Khung không có cậy thế áp hắn, trong nội tâm lại có chút xem thường, nghĩ thầm tên này dù sao cũng là tuổi trẻ sợ phiền phức, cũng không dám đem sự tình làm lớn. Hôm nay cho dù sống mái với nhau, nhiều lắm là trả giá lớn một chút, chẳng lẽ nghĩ có thể lưu lại Hạng Thái Hư ta sao?
Bách Thảo Đường bên kia, Ngụy Phong lão tổ ánh mắt sâu xa, nhìn chằm chằm vào Hạng Thái Hư, đạm mạc nói:
- Hạng Thái Hư, bởi vì cái gọi là lời thật thì khó nghe. Lão phu nơi này có một lời khuyên bảo, cơ nghiệp nhiều năm của ngươi ở Đông Hoang đại đô đến không dễ dàng, không nên bởi vì lợi nhỏ mất lớn!
Hạng Thái Hư một hồi khó chịu, cười quái dị nói:
- Ngụy Phong lão tổ, tựa hồ dùng địa vị của ngươi, còn chưa đủ tư cách nói với ta như vậy. Ha ha, chờ ngươi ngày nào đó có thể tiến vào Thiên Khung Tạo Hóa, hoặc là trở thành cung điện cấp Lão tổ, lại đến cùng ta dài dòng a. Đi trước một bước, không phụng bồi!
Hạng Thái Hư vẫy tay một cái, liên tục cuồn cuộn, Lôi Lệ Phong Hành mà đi.
Nhậm Thương Khung cất cao giọng nói:
- Hạng Thái Hư, nhớ kỹ, ngươi chỉ có bảy ngày.
Hạng Thái Hư trong nội tâm một hồi run rẩy, nhi tử nằm trong tay đối phương, hắn cường thịnh trở lại, cũng là vô kế khả thi. Cái này quả nhiên là sợ ném chuột vỡ bình.
Nhậm Thương Khung nhìn qua thân ảnh Hạng Thái Hư đi xa, như có điều suy nghĩ. Bỗng nhiên khóe miệng tràn ra vẻ tươi cười, hướng tất cả cao tầng của Bách Thảo Đường chắp tay nói:
- Chư vị, đa tạ mọi người đến đây tiếp viện. Ta ra ngoài có công chuyện một chút.
Nói xong, thúc dục Tiểu Bạch, hóa thành một đạo cầu vồng, hướng phương hướng mà Hạng Thái Hư ly khai, bay nhanh mà đi.
Tốc độ cực nhanh, quả thực có thể so với tia chớp, đột nhiên biến mất ở giữa không trung. Chỉ để lại một đám cao tầng xem mà trợn mắt.
Ngụy Phong lão tổ than nhẹ một tiếng:
- Thật sự là thiếu niên xuất anh hùng a. Thương Khung trưởng lão này, ta càng ngày càng nhìn không thấu. Ngay cả Hạng Thái Hư đối với hắn cũng rất kiêng kị?
Tần Xuyên lão tổ thở dài:
- Hơn nữa tu vi võ đạo của hắn, vậy mà đã là Thần Thông Cảnh, dùng mười tám tuổi của hắn, đây quả thực là kỳ tích a. Đúng rồi, Hoa Đà, ngươi vừa rồi vội vàng chạy đến thông báo, có biết Thương Khung trưởng lão cùng Hạng Thái Hư có ân oán gì không?
Minh Hoa Đà bị hỏi, vội nói:
- Là như vậy. Thương Khung trưởng lão có một Đường tỷ ở Đông Hoang đại đô bị người bắt đi, trải qua điều tra, là Hạng Thái Hư vì những phân đà phản bội kia mở đường, để cho những kẻ kia có cơ hội ra tay. Thương Khung trưởng lão bởi vậy tức giận, trực tiếp giết tới quý phủ của Hạng Thái Hư, đem con út của Hạng Thái Hư bắt đi để cảnh cáo.
- Cái gì, có chuyện như vậy?
Hai đại Lão tổ sau khi nghe xong, đều là chấn động.
- Xác thực.
Minh Hoa Đà cũng không dám lộ ra quá nhiều, về việc Nhậm Thương Khung có lệnh bài Dược Thánh, cũng không dám nói ra.
Ngụy Phong lão tổ tự đáy lòng thở dài:
- Quả nhiên là nghé mới sinh không sợ cọp a. Ha ha, Bách Thảo Đường chúng ta, từ trước tới nay còn không có xuất hiện thiên tài dám đánh dám liều, không kiêng nể gì cả như vậy. Tốt! Mặc kệ như thế nào, Nhậm Thương Khung trưởng lão là vì Bách Thảo Đường làm việc, gia nhân bị liên lụy. Bách Thảo Đường chúng ta, vô luận như thế nào, cũng phải giữ hắn, cho dù đánh đến Bách Thảo Đường diệt vong, cũng sẽ không tiếc!
- Đúng! Bách Thảo Đường còn, Nhậm Thương Khung còn! Muốn muốn đối phó Nhậm Thương Khung, trừ khi Bách Thảo Đường không còn!
Tần Xuyên lão tổ phụ họa nói.
Hai đại Lão tổ liếc nhau, đồng thời nghĩ tới một người…Sở Vân lão tổ. Trong nội tâm đều có một ít khó chịu, bọn họ đều biết Sở Vân lão tổ cùng Hạng Thái Hư có giao tình.
Hạng Thái Hư lần này tới đây, chính là Sở Vân lão tổ mở đèn xanh cho hắn! Bách Thảo Đường từ trước đến nay đoàn kết một lòng, bên trong vậy mà xuất hiện nhân tố không hài hòa, điều này làm cho Ngụy Phong lão tổ cảm thấy tức giận.
Nhậm Thương Khung theo đuôi Hạng Thái Hư, giống như giòi trong xương. Hắn tuy cho Hạng Thái Hư bảy ngày ước định, nhưng hắn không có ý định đem tất cả hi vọng đặt ở trên người Hạng Thái Hư.
Tuy nắm nhi tử Hạng Thái Hư trong tay, nhưng Nhậm Thương Khung không tính nhượng quyền chủ động. Hắn muốn nắm giữ quyền chủ động.
Theo đuôi đến Phủ Thành Chủ, Nhậm Thương Khung bắt chước lần trước, lấy ra một Lưu Kim khôi lỗi, dùng phương thức xảo diệu, lẻn vào Thành Chủ Phủ.
Đây là đòn sát thủ của hắn.
Lưu Kim khôi lỗi này, lực công kích cũng không tính là mạnh, tối đa chỉ là uy lực của Thần Thông trung kỳ đến Thần Thông hậu kỳ.
Nhưng mà chúng có một chỗ tốt, cũng là một điểm đáng sợ nhất, là bọn hắn căn bản giết không chết. Hình thái bọn chúng, nội tại cấu tạo, cho dù là Đại Đạo cấp cường giả, cũng không cách nào phá hư.
Hơn nữa, Lưu Kim khôi lỗi này có thể mô phỏng các loại hình thái, Phi Thiên Độn Địa, không gì làm không được. Lúc cần thiết, chúng thậm chí có thể hoàn toàn hoá lỏng, rót vào lòng đất, phân giải bỏ chạy.
Nhậm Thương Khung hôm nay đối với việc sử dụng Lưu Kim khôi lỗi này, có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Thông qua thần thức ẩn chứa Bất Hủ Đế Khí điều khiển Lưu Kim khôi lỗi này, dùng cho trinh sát, giám thị, tìm hiểu tin tức, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Dùng thần thức của Nhậm Thương Khung hôm nay, trừ khi là Đại Đạo cấp cường giả, bằng không mà nói, người bình thường căn bản không cách nào phát hiện thần thức hắn khống chế Lưu Kim khôi lỗi.
Sau khi đưa vào thần thức, Nhậm Thương Khung điều khiển Lưu Kim khôi lỗi này, để cho Lưu Kim khôi lỗi đi theo Hạng Thái Hư.
Hạng Thái Hư trở lại trong phủ, giận giữ lôi đình, sau khi đập phá một trận, lúc này mới phân phó xuống dưới:
- Đi mời Nguyên Kỳ Lân cùng Tần Bang tới gặp ta.
Thiên Cương phân đà Nguyên Kỳ Lân, Thiên Mãnh phân đà Tần Bang. Hai đại phân đà đà chủ này, cũng là chủ mưu bắt cóc Nhậm Thanh Sương lần này.
Hạng Thái Hư tuy hối hận, nhưng cũng biết, chuyện này phải từ Nhậm Thanh Sương mà giải quyết. Nếu như không thể đưa Nhậm Thanh Sương đi, muốn lấy nhi tử về, căn bản không có khả năng.
Hai đại phân đà đà chủ kia, kỳ thật cũng là sống một ngày bằng một năm. Mấy ngày này, bọn hắn cũng rất lo lắng, bắt cóc Nhậm Thanh Sương, tuy xem như một điểm thu hoạch, nhưng mà dù sao cũng không phải là thân tỷ tỷ của Nhậm Thương Khung.
Bỗng nhiên nghe Hạng Thái Hư mời, bọn hắn tuy hồ nghi, lại không thể không phó ước. Bọn hắn hiện tại dù sao cũng đang ở Đông Hoang đại đô, nhất định phải xem sắc mặt của Hạng Thái Hư.
Nguyên Kỳ Lân hôm nay mỗi ngày đều cầu nguyện, cầu nguyện Hình Thiên lão tổ sớm ngày xuất quan.
Chỉ cần Hình Thiên lão tổ xuất quan, thiên đại sự, lão nhân gia cũng có thể một tay trấn áp. Cho dù là những Đạo tôn của Thiên Khung Tạo Hóa, cũng phải nể mặt Hình Thiên lão tổ ba phần. Dù sao, Hình Thiên lão tổ là có hi vọng đột phá Đại Đạo nhất!
Quý phủ Hạng Thái Hư, Nguyên Kỳ Lân cùng Tần Bang một bụng nghi vấn. Mà ánh mắt Hạng Thái Hư nhìn thẳng hai người, thản nhiên nói:
- Nhị vị, bổn tọa cho phép các ngươi ở Đông Hoang đại đô ra tay, các ngươi lại làm cho bổn tọa thất vọng. Chút chuyện như vậy, tay chân lại làm không sạch sẽ, hôm nay, khắp thiên hạ đều biết, là Hạng Thái Hư ta dung túng các ngươi, mở cửa cho các ngươi. Nguyên đà chủ, Tần đà chủ, Nhậm Thanh Sương này, hay là giao cho bổn tọa xử lý!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.