Tô Thần nghe Nhậm Thương Khung nói vậy, phảng phất như trong đêm tối, thấy được một tia nắng ban mai, không khỏi kinh hỉ liên tục.
- Trường Không tiên sinh, ngươi nói là thanh âm gì? Chẳng lẽ thanh âm này, đưa đến bệnh trạng kia sao? Trường Không tiên sinh...
Tô Thần rốt cục có chút thiếu kiên nhẫn. Thời gian hắn tuyệt vọng thật sự quá lâu, hắn cho rằng, bệnh này của phu nhân, hẳn là không thể cứu được. Trừ khi là Vạn Dược Tôn tiền bối xuất hiện, nếu không, thần tiên cũng khó cứu.
Thế nhưng mà, trong giây lát, Dược Thánh trẻ tuổi thần bí này, bỗng nhiên lại cho ra hi vọng!
Nhậm Thương Khung chậm rãi mở mắt ra, trong mắt bắn ra một đạo hào quang trí tuệ, ngón tay nhẹ nhàng day trán, phảng phất như đang suy tư cái gì.
Một lát sau, Nhậm Thương Khung hướng Tô Thần nói:
- Tô trưởng lão, lấy bút mực đến đây.
Tô trưởng lão với tư cách Đan Tiên Đông Điện trưởng lão, tự nhiên là văn võ song toàn. Không bao lâu liền chuẩn bị xong văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên). Nhậm Thương Khung viết như bay, trong chốc lát đã viết một đống đồ vật, có Linh Dược, có linh thạch... Còn có những tài liệu muôn hình muôn vẻ khác.
- Tô trưởng lão, những vật này, nếu như ngươi đi xử lý mà nói, một ngày, có thể đầy đủ hết không?
Tô Thần nhìn lướt qua:
- Không có vấn đề, trong một ngày, tuyệt đối có thể xử lý đầy đủ hết. Trường Không tiên sinh, bệnh này của phu nhân ta...
- Nếu như ta đoán không sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382131/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.