Ai cũng không muốn đi, nhưng mà, lại không thể không đi. Dù sao, Kính Nguyệt thành là đất của người ta. Thủy Vân Tông là chủ nhà, nếu như ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho Thủy Vân Tông, vậy thì quá tổn thương hòa khí rồi.
Dù sao, người ta là tông chủ giá lâm, luận bối phận, luận địa vị, cũng đủ để bọn hắn tự mình nghênh đón. Cuối cùng Xích Hằng Vũ rất biết điều mà lui một bước:
- Hô Diên trưởng lão, nơi đây vất vả ngươi giám sát một chút. Ta đi ra ngoài thành nghênh đón. Nhìn xem Thủy Trường Đông tông chủ, từ biệt nhiều năm, phong thái có như trước hay không?
Hô Duyên Ngạo Bác cười hắc hắc nói:
- Tốt, ngươi đi đi. Ngươi là Điện chủ, về tình về lý, ngươi đi là thích hợp nhất.
Thái Thượng Trưởng Lão, tuy quyền cao chức trọng. Nhưng dù sao đại biểu của Đan Tiên Đông Điện vẫn là Điện chủ, Điện chủ là nhất môn chi chủ, là đương gia chân chính. Đối nội đối ngoại, đều là trách nhiệm của Điện chủ.
Khi hai Đại Cự Đầu ở bên ngoài thương lượng ai đi nghênh đón Thủy Vân Tông tông chủ Thủy Trường Đông, thì bên trong mật thất, Nhậm Thương Khung đang duỗi cái lưng mệt mỏi.
Nếu như Xích Hằng Vũ cùng Hô Duyên Ngạo Bác chứng kiến bộ dạng của hắn giờ phút này, nhất định sẽ chấn kinh. Bởi vì Nhậm Thương Khung giờ phút này trở mình, từ trên mặt bàn đứng dậy, đưa tay đấm lưng.
Tất cả mọi người khảo hạch, có thể nói coi thời gian như sinh mạng? Hết thảy ngày đêm đều lo đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382120/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.