Nhậm Thương Khung tràn đầy nghi hoặc, hồ nghi nhìn qua mẫu thân, một bụng nghi vấn. Chẳng lẽ nói, thân thế của mẫu thân, còn có ẩn tình gì hay sao?
Thu Vận khẽ thở dài:
- Ta lúc còn rất nhỏ, ngoại tổ phụ của con thường nói với ta, ta là con nuôi của hai người bọn họ. Kỳ thật cũng không gọi là xin con nuôi, mà là bỗng nhiên có một ngày, ta xuất hiện trước cửa nhà bọn hăọ. Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu có công ơn nuôi dưỡng ta, lại không phải là cha mẹ ruột. Mà tín vật duy nhất trên người của ta, là một túi thơm. Thương Khung, chuyện này, mẫu thân một mực không nói cho các con biết. Hôm nay con đã trưởng thành, lập nên đại sự nghiệp, tương lai, có lẽ có thể thay mẫu thân giải quyết xong hai cọc tâm sự này.
- Lại có chuyện như vậy?
Nhậm Thương Khung nhất thời cũng là thẫn thờ, cười cười:
- Nếu nói như thế, khả năng con còn có ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu, còn có thân thích khác?
Thu Vận thở dài:
- Mẹ có đôi khi cũng muốn, muốn có một nhà mẹ đẻ, một nơi để đi. Cũng không phải cầu bọn hắn cái gì, mà chỉ là một hi vọng trong nội tâm.
- Ân, mẹ, việc này hài nhi ghi nhớ ở trong lòng. Cái túi thơm kia của người, có thể đưa cho hài nhi hay không?
Thu Vận nhẹ nhàng cười cười:
- Túi thơm này lại thập phần trân quý, vài chục năm nay, từ nhỏ ta mang trên người, mùi thơm một mực không thay đổi, hẳn không phải là phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382063/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.