Ánh mắt Nhậm Thương Khung quét qua những linh dược này một vòng, trong tâm tương đối hài lòng.
- Ha ha, nhiêu này là đủ rồi, đa tạ Tạ phủ chủ.
Trên thực tế, yêu cầu của Nhậm Thương Khung cũng không có nhiều như thế, bất quá Tạ Thông đã lấy đến, nếu hắn không cầm, ngược lại không tốt.
- Ha ha, Cung phụng đại nhân thấy được là tốt rồi. Ta... Ta...
Tạ Thông ấp úng.
- Tạ phủ chủ, có gì thì nói đi?
- Đại nhân... Khuyển tử lần trước được đại nhân cứu, luôn muốn hướng đại nhân tạ ân cứu mạng. Không biết đại nhân có chịu cho nó gặp một lần hay không?
- Không có gì, gọi nhi tử ngươi vào đi.
Tạ Thông đại hỉ, vội vàng phân phó hạ nhân, bảo thiếu gia đến tạ ơn ân nhân. Không lâu sau, Tạ Châu khuôn mặt kích động chạy đến, vừa thấy Nhậm Thương Khung liền quỳ xuống.
Nhậm Thương Khung mỉm cười đánh giá một lát, gật đầu nói:
- Chúc mừng Tạ phủ chủ, thương thế lệnh lang đã khỏi hẳn, thiên phú cũng có tinh tiến, đại thiện, đại thiện!
Tạ Thông hòa nhịp nói:
- Này là nhờ hồng phúc của đại nhân.
- Ân, Tạ phủ chủ, ta nôn nóng hồi hương, không tiện ở lâu, xin cáo từ.
Nhậm Thương Khung phải đi, Tạ Thông tự nhiên không dám giữ lại. Hắn cũng biết cao tầng Thiên Các, không muốn ở thế tục quá lâu, lập tức tự mình đưa tiễn Nhậm Thương Khung cùng Chu Vân ra khỏi Đông Hoang đại đô.
Tạ Thông vừa trở về, đã thấy Trương Phong đang gấp gáp tới Bắc môn phủ, hai người vừa vặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382042/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.