Từ Đông Hoang đại đô trở về, Chu Vân trên đường đi cũng suy tư rất nhiều, càng cân nhắc thì càng bội phục Nhậm Thương Khung. Theo như Chu Vân hắn nghĩ, thời điểm lúc này, nên ở lại Bắc môn phủ vài ngày, sống phóng túng, cao điệu một chút, để người nịnh bợ, hung hăng gõ Tạ Thông một chút.
Thế nhưng mà, lão đại dù sao cũng là lão đại. Hết lần này tới lần khác, cũng không dừng lại một khắc. Cùng Tạ Thông giữ một khoảng cách, để cho Tạ Thông bảo trì kính sợ, bảo trì cảm giác thần bí.
Đây mới là thượng vị giả!
Chu Vân càng nghĩ càng cảm thấy bội phục, đồng thời cũng cảm thấy mình nông cạn. So sánh với lão đại, cảnh giới kém xa ah.
Bất quá Chu Vân cũng không tự ti, lão đại chính là lão đại, mạnh mẽ hơn hắn là bình thường. Chỉ cần trung thành và tận tâm đi theo lão đại, nhìn nhiều học nhiều, nhất định không thể cách lão đại quá xa.
Trở lại động phủ, Trịnh Thành vừa thấy mặt đã đại hỉ:
- Lão đại, tin tức tốt, tin tức vô cùng tốt. Bốn cao linh chủng tử, toàn bộ nảy mầm! Tỉ lệ sống sót là một trăm phần trăm! Lão đại thực là kỳ tài ngút trời, độc nhất vô nhị. Ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc. Đừng nói một vạn năm qua chưa từng có nhân vật như vậy, tương lai một vạn năm, cũng không thể có kỳ tài như lão đại. Thuộc hạ đối với lão đại bội phục, thực như nước sông cuồn cuộn, không ngớt không dứt, nếu như...
Trịnh Thành vừa bắt đầu nói thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1382021/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.