🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao sóng vai ngồi xuống, hỏi:
- A Dao, chân khí của ta vừa rồi tiến vào kinh mạch của muội, sau khi quan sát qua đan điền, tu vi mấy tháng này của muội, tựa hồ tăng lên rất nhiều.
- Ân, muội ở chỗ này, ngoại trừ tu luyện cũng không làm chuyện gì khác. Cứ luyện liên tục, cảm giác đề cao cũng rất nhanh.
Bắc Cung Dao đối với trình độ tu luyện của mình, cũng rất tự hào.
- Hắc hắc, vậy muội bây giờ có thể chuyển bao nhiêu lần tiểu chu thiên?
- Hai mươi bốn lần a.
- Cái gì?
Nhậm Thương Khung chấn động:
- Thời điểm mới vừa tới, chỉ mười tiểu chu thiên, hiện tại đã là hai mươi bốn tiểu chu thiên rồi hả?
Trong trí nhớ kiếp trước của Nhậm Thương Khung, cũng biết Bắc Cung Dao là một thiên tài, sau khi Vân La thịnh hội kết thúc, liền nhất phí trùng thiên.
Cũng không nghĩ tới, thiên phú của nàng không ngờ lại cao như vậy.
Cho dù nói khổ tu mấy tháng, tất cả đệ tử thí luyện ở Đại Vương Ốc Sơn, thực lực đều tăng lên trên phạm vi lớn, nhưng tăng lên như Bắc Cung Dao, cũng thực không nhiều lắm.
Tốc độ này, chỉ sợ cũng chỉ có mấy cái thập nhất tinh thiên tài mới có thể so sánh.
Đương nhiên, bốn thập nhất tinh thiên tài kia, đều có gia thế hiển hách, phục dụng đan dược tốt, mới có thể như ngày hôm nay.
Mà Bắc Cung Dao, toàn bộ dựa vào ngộ tính, dựa vào thiên phú, dựa vào tâm vô tạp niệm của nàng mà được.
- Như thế nào?
Bắc Cung Dao thấy Nhậm Thương Khung phản ứng lớn như vậy, có chút nghi hoặc.
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc nói:
- Không sao cả, muội tăng lên rất nhanh, ta vui mừng quá đó mà.
- Ở trước mặt huynh, ai dám tự xưng là thiên tài?
Bắc Cung Dao khó được biểu hiện ra thần thái nhi nữ:
- Thương Khung a, muội rất hiếu kỳ, huynh bây giờ đã bao nhiêu chuyển? Muội thấy Hạ Vũ Trùng nói khoác, hắn muốn đột phá Thiên Cương số lượng, huynh cũng chẳng hề để ý.
- Hắc hắc, muội đoán thử coi?
Nhậm Thương Khung cố ý làm nàng tò mò thêm:
- Đoán đúng, vi phu có phần thưởng. Đoán sai, sẽ trọng phạt.
- À? Thưởng phạt như thế nào...
Nhậm Thương Khung xấu xa cười nói:
- Được rồi, đoán đúng, huynh sẽ muốn muội một lần. Đoán sai...sẽ hung hăng muốn muội mười lần!
Bắc Cung Dao ưm một tiếng, chui đầu vào trong ngực Nhậm Thương Khung, mặt đỏ như gấc, không dám ngẩng đầu:
- Huynh... huynh hư hỏng như vậy, ta trước kia sao lại không nhận ra chứ. Bất kể là thưởng hay phạt, đều là ăn hiếp ta.
- Ha ha.
Nhậm Thương Khung ôm Bắc Cung Dao vào lòng, thế gian có vô số người, ai có diễm phúc như mình?
Không khỏi nảy sinh một tí ác ý thú vị, cười hỏi:
- Như vậy, A Dao, muội thích ta ăn hiếp muội không?
Bắc Cung Dao càng rúc sâu vào, vẻ mặt thẹn thùng làm cho người ta thương yêu vô cùng, giống như đang ở trong mộng, nhẹ giọng nói mớ:
- Thương Khung... muội chọn huynh, sẽ không hối hận. Huynh yêu thương muội cũng tốt... Ăn hiếp muội cũng tốt. Trong nội tâm của muội, huynh vẫn là lựa chọn tốt nhất, vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Nhậm Thương Khung cảm động vô cùng, đâu còn tâm tư đùa Bắc Cung Dao, vuốt ve tóc mây của nàng, ôn nhu nói:
- Được rồi, ta cho muội biết, bất quá muội đừng quá giật mình nha.
- Huynh nói đi, muội giữ bình tĩnh rất tốt đó.
Bắc Cung Dao cố ý ngồi thẳng, ưỡn ngực, thở ra một hơi giống như hương lan, bộ dạng đã chuẩn bị tốt tâm lý.
- Ân, kỳ thật, huynh đã tu luyện tới năm mươi sáu chu thiên.
Nhậm Thương Khung nghiêm trang nói.
Bắc Cung Dao vốn sững sờ, lập tức cười rộ lên:
- Thương Khung, tính tình này của huynh, sao còn chưa sửa được vậy, lại trêu chọc muội là sao? Ban đầu ở Vân La Thành, huynh đem Tử Quang Thất Tinh Mai đi, ta liền cảm giác người như huynh, sẽ không chịu quy củ bao giờ.
- Hắc hắc, vi phu chính là thiên hạ đệ nhất nam tử, không đi con đường tầm thường!
Nhậm Thương Khung khó có khi tâm tình tốt như vậy, bất quá thái độ lập tức thay đổi, chăm chú nói:
- Bất quá, lúc này huynh cũng không phải nói giỡn. Huynh đích xác là năm mươi sáu chuyển.
Lông mi xinh đẹp của Bắc Cung Dao nhúc nhích, nghiêm túc nhìn qua Nhậm Thương Khung:
- Võ học thế gian, Hậu Thiên cảnh cao nhất, không phải ba mươi sáu tiểu chu thiên sao?
- A Dao, đây là một thuyết pháp sai lầm. Ta không biết những Đại Đạo cảnh của Thiên Các có biết việc này hay không. Nhưng huynh hiện tại muốn nói cho muội biết, ba mươi sáu chuyển, tuyệt đối không phải cực hạn của Hậu Thiên võ giả! Ba mươi sáu chuyển, chỉ là tiểu viên mãn; bảy mươi hai chuyển, là trung viên mãn. Một trăm lẻ tám chuyển, mới chính thức là chư thiên đại viên mãn!
Nhậm Thương Khung vô cùng chăm chú:
- Thuyết pháp võ học truyền thế, ba mươi sáu chuyển là đại viên mãn, một là có người cố ý nói dối, hai là thế giới này của chúng ta, thuộc về khu vực yếu nhược.
Dù Bắc Cung Dao là một nữ hài tử cực kỳ bình tĩnh, nhưng nghe qua những lời hắn nói, nhất thời kinh ngạc ngẩn người.
Nàng đương nhiên tin tưởng Nhậm Thương Khung nói. Chỉ có điều, tin tức này quá mức rung động, phá vỡ nhận thức vài chục năm của nàng, khiếp sợ khiến nàng nói không nên lời.
- A Dao, ta có một dự cảm, Đông Hoàng Châu tương lai sẽ có một hồi hạo kiếp. Hiện nay, chúng ta mấu chốt nhất chính là tăng thực lực lên, để có thực lực tự vệ.
- Hạo kiếp?
- Đúng vậy!
Nhậm Thương Khung khẳng định gật đầu:
- Nhất là Vân La Thành chúng ta, rất gần Tu La Hải Vực, nếu như Yêu tộc xâm lấn, Vân La Thành sẽ đứng mũi chịu sào!
- Yêu tộc xâm lấn? Yêu tộc không phải cùng nhân loại võ giả có ngàn năm hiệp nghị, lẫn nhau không được quy mô xâm phạm sao?
Bắc Cung Dao càng nghe càng kinh hãi.
- Bất luận hiệp nghị gì, đều kém lợi ích. Hiệp nghị có thể ký kết, thì cũng có thể hủy bỏ. Không có chinh phạt, sẽ không có hòa bình chính thức. Yêu tộc cùng nhân loại võ giả từ xưa đến nay là thiên địch, không có khả năng hòa bình vĩnh cửu. A Dao, trong vòng năm ba năm, Yêu tộc chắc chắn quy mô xâm lấn!
Nếu như là những người khác nói như vậy, Bắc Cung Dao nhất định xem thường không để ý.
Nhưng mà, đối với Nhậm Thương Khung, Bắc Cung Dao có một loại tín nhiệm vô điều kiện.
- A Dao, đừng hỏi vì sao huynh lại biết, nhưng huynh chính là biết rõ. Hơn nữa, huynh cũng biết, nếu như xảy ra chuyện như vậy, muội mặc dù ở Thiên Các, cũng sẽ chạy về Vân La Thành, sống chết cùng Vân La Thành, có phải hay không?
Bắc Cung Dao im lặng, chỉ chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu:
- Nếu không có huynh, muội nhất định sẽ thủ hộ gia tộc, cho dù...
Nhậm Thương Khung cảm động, Bắc Cung Dao mặc dù không thề non hẹn biển, nhưng một câu nói nhàn nhạt, liền đem tâm sự của nàng nói hết.
Cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Bắc Cung Dao, Nhậm Thương Khung nói:
- A Dao, muộiyên tâm, chúng ta nhất định sẽ có thực lực đối mặt.
Nghĩ đến bi thảm kiếp trước, trong lòng Nhậm Thương Khung rất thống khổ. Ở kiếp này, vô luận như thế nào, không thể để cho bất hạnh này phát sinh.
Hắn không biết, vì cái gì Thiên Các thấy chết mà không cứu, vì cái gì Thiên Các buông tha Vân La Thành!
Bởi vậy, hắn muốn tinh tường, tại sao Thiên Các lại bỏ Vân La Thành.
Là cố ý không thủ, hay là thủ không được.
Bắc Cung Dao môi son khẻ nhếch, muốn nói cái gì nữa, lại bị Nhậm Thương Khung ngăn lại.
- A Dao, thiên phú của muội rất cao, so với huynh còn cao hơn. Huynh hiện tại muốn hỏi muội, muội có muốn trở nên mạnh mẽ hơn không?
Bắc Cung Dao chỉ nghĩ chốc lát, chăm chú nói ra:
- Muội truy cầu lực lượng là vì muốn bảo vệ người nhà. Nhưng hiện tại, muội muốn trở nên mạnh mẽ để theo sát huynh. Không muốn mình tụt lại phía sau.
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc nói:
- Tốt, muội đã quyết định, như vậy mọi chuyện sẽ rất đơn giản. Đây là Đăng Thiên Môn linh dịch, Trúc Cơ Đan nào cũng không thể so. Có lẽ chỉ có Đoạt Thiên Tạo Hóa Đan, mới có tư cách sánh vai với nó. Độ linh lực là mười thành! Sau khi phục dụng, có thể đem toàn bộ tạp chất trong cơ thể muội khu trừ. Sau đó huynh sẽ truyền cho muội một công quyết trụ cột.
- Công quyết Trụ cột?
- Đúng vậy. Ta tu luyện môn công pháp này, hậu kỳ hết sức bá đạo, thiên hướng cương mãnh, không thích hợp cho muội tu luyện. Nhưng trụ cột công quyết là Luyện Khí tâm pháp thì ai cũng có thể tu luyện.
Trụ cột của Bất Hủ Đế Khí Quyết, xác thực chỉ là Luyện Khí tâm pháp, là bí quyết đặt nền móng, bất luận võ giả nào tu luyện đều thích hợp.
Đương nhiên, có thể tu luyện tới cảnh giới gì, phải xem ngộ tính cùng thiên phú.
Thiên phú cùng ngộ tính của Bắc Cung Dao, không thấp hơn Nhậm Thương Khung, bởi vậy Nhậm Thương Khung đối với nàng rất có lòng tin.
Đợi Bắc Cung Dao luyện hóa hết Đăng Thiên Môn linh dịch, Nhậm Thương Khung đem trụ cột của Bất Hủ Đế Khí Quyết nói một lần, ngộ tính của Bắc Cung Dao quả nhiên rất cao.
Chuyện mà Bắc Cung Dao cảm thấy không thể tin, rất nhanh đã xảy ra. Dựa theo bí quyết trụ cột này hành công mấy lần, nàng một đường như chẻ tre, liên tục đột phá.
Trong vòng một đêm, đã liên tục đột phá sáu lần, đảo mắt liền luyện đến ba mươi chuyển.
Nhậm Thương Khung cực kỳ vui mừng:
- A Dao, thiên phú của muội, quả nhiên rất tốt. Theo tốc độ này, muội hoàn toàn có thể ở trong nửa tháng, đạt được Thiên Cương viên mãn.
Bắc Cung Dao sợ hãi thán phục:
- Không phải thiên phú của muội cao, mà là linh dịch cùng công pháp huynh cho muội quá lợi hại.
- Hắc hắc, đều lợi hại như nhau, cái này gọi là mạnh mẽ cùng mạnh mẽ liên hợp. A Dao, muội phải nhớ kỹ, công quyết trụ cột này, tuyệt đối không thể cho người khác biết, nếu không...
Bắc Cung Dao khẽ cười một tiếng:
- Huynh biết, muội biết, đây là bí mật của chúng ta.
Quả nhiên là nữ tử thông minh, Nhậm Thương Khung cười to, duỗi cái lưng mệt mỏi:
- Tốt rồi, hôm nay tựa hồ bắt đầu giai đoạn khảo hạch thứ tư, cần phải hâm nóng nháo sự mới được.
Nói đến đây, khẩu khí Nhậm Thương Khung có chút âm hàn.
- Thương Khung, huynh muốn trực tiếp khiêu chiến Hạ Vũ Trùng?
Nhậm Thương Khung cười ha ha nói:
- Không, huynh sẽ không khiêu chiến hắn. Huynh muốn từng bước một đánh tan tâm lý của hắn, để cho hắn không biết huynh muốn làm gì. Muội còn nhớ rõ lần trước ở Thiên Hồ Đường, huynh nói rồi, huynh sẽ không khiêu chiến hắn, mà muốn hắn nhìn lên huynh! Đi, chúng ta đi Đại Vương Ốc Điện.
Nhậm Thương Khung kéo Bắc Cung Dao đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, Nhậm Thương Khung cảm giác được rất nhiều ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét. Nắm tay một mỹ nữ tuyệt sắc giống như Tiên Tử vậy, không bị người đố kỵ mới là chuyện lạ.
Bắc Cung Dao lại rất tự nhiên, khuôn mặt yêu kiều nhìn người yêu. Về phần ánh mắt của người khác, ý nghĩ của người khác, Bắc Cung Dao không thèm để ý.
- Nhậm Thương Khung này, thật sự là con cóc ăn thịt thiên nga ah.
- Ai, đầu năm nay, heo nái cũng có thể leo cây.
- Ai, chúng ta khó có được một thần tiên muội muội như vậy, không ngờ nhanh như vậy đã là danh hoa có chủ.
- Các ngươi biết cái gì, nghe nói thời điểm hai người này ở gia tộc đã thông gian. Các ngươi đừng si tâm vọng tưởng!
Các loại nghị luận, tự nhiên chỉ dám nói thầm, ai cũng không dám để cho Nhậm Thương Khung nghe được. Bởi vì ai cũng biết, Nhậm Thương Khung ngay cả Hạ Vũ Trùng cũng dám đắc tội. Làm không tốt, vạn nhất Nhậm Thương Khung ở lần thứ hai bài danh khiêu chiến, trực tiếp khiêu chiến bọn hắn, mượn cơ hội diệt chúng, đến lúc đó chết thật oan uổng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.