Nhậm Thương Khung chăm chú đọc. Càng đọc càng hứng thú dạt dào, Thiên Trạch Dị Văn Lục thật sự rất hấp dẫn.
Mở rộng tầm mắt, tuyệt đối là mở rộng tầm mắt! Đến canh ba, Nhậm Thương Khung mới phục hồi tinh thần lại, đem điển tịch dày đặc bỏ xuống, duỗi lưng mỏi một cái.
- Đúng là kiệt tác.
Nhậm Thương Khung vạn phần cảm khái:
- Kiếp trước, ta quả thực là ếch ngồi đáy giếng. Chỉ biết một Vân La Thành, cho tới khi chết cũng chưa ra khỏi khu vực của Địa Chu phân đà. Càng không biết thiên hạ to lớn, Vân La Thành quả thực không đáng là gì.
Nhậm Thương Khung quả thật có một cảm giác mình như một con ếch mới nhảy ra khỏi miệng giếng.
Thiên Trạch thế giới, có bốn đại châu, bốn đại châu cùng đại hải mênh mông cấu thành Thiên Trạch thế giới. Nhậm Thương Khung lần đầu tiên thấy được thế giới này lớn đến chừng nào.
- Nguyên lai, nơi này là Đông Hoàng Châu của Thiên Trạch thế giới. Đông Hoàng Châu có lục đại môn phái, Thiên Các chỉ là một trong số đó! Mà lãnh thổ dưới sự thống trị của Thiên Các, chừng trên trăm vạn dặm. Đây là một thế giới lớn vô cùng ah. Một Đông Hoàng Châu, đã có mấy trăm vạn dặm lãnh thổ quốc gia, chớ nói chi là Thiên Trạch thế giới có bốn đại châu! Đông Hoàng Châu chỉ là một trong số đó. Còn có Tây Hạo Châu, Nam Đế Châu, Bắc Minh Châu ba đại lục cực lớn. Thiên Trạch thế giới, bốn đại châu cộng lại chỉ là một phần mười, đại bộ phận là đại hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1381939/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.