Tống Lam ngạo khí mười phần, liếc nhìn Nhậm Thương Khung, lộ ra một tia mỉm cười không dễ dàng phát giác được.
- Nhậm Thương Khung, vừa ăn cướp vừa la làng, ngươi là loại người như thế sao?
Nhậm Thương Khung ngửa mặt lên trời cười cười:
- Tống Lam, Hắc Hùng lãnh chúa này nếu không phải trúng độc, ngươi cảm thấy chút bản lãnh kia của ngươi có thể giữ được nó hay sao?
- Thì tính sao? Chỉ có thể chứng minh vận khí của ta so với ngươi tốt hơn, để cho ta gặp một đầu Yêu tộc lãnh chúa bị thương mà thôi.
Tống Lam cười lạnh.
- Rất tốt, Tống Lam, nghe khẩu khí của ngươi, phải chăng là muốn ỷ mạnh cướp đoạt?
Tống Lam thản nhiên nói:
- Ta nhìn thấy, bằng thực lực mà lấy. Ngươi nếu như không phục, có thể cạnh tranh một chuyến, ta tốn chút thời gian cũng không ngại.
- Ân, để ta đoán xem. Ta ra tay tranh đoạt, ngươi liền có cớ hướng ta ra tay, ở trong này đánh chết ta, rồi lại đổ trách nhiệm lên đầu ta, nói ta mạnh mẽ tranh đoạt con mồi của ngươi, ngươi bất đắc dĩ phản kích, đúng không?
Tống Lam trong lòng rùng mình, nàng thật đúng có ý định như vậy. Không ngờ Nhậm Thương Khung lại trực tiếp vạch trần.
Bất quá mặt nàng không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Hoặc là cút ngay, hoặc là ra tay cướp đoạt. Nếu như ngươi thắng được ta, cũng có thể đem ta đánh chết, đem tội lỗi đổ lên đầu Tống Lam ta.
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
- Nói hay lắm, ta cũng muốn như vậy. Chỉ tiếc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-than-vuong/1381888/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.