- Sau đó thì sao?
Khúc Du nghe nhập thần, thấy Sầm Thư Âm không nói thêm gì nữa, nhịn không được hỏi một câu.
Sầm Thư Âm thật giống như ngây người vậy nhìn chằm chằm phía sau Khúc Du, dường như giờ khắc này, người sau lưng Khúc Du mới là trọng yếu nhất.
...
Mạc Vô Kỵ vừa tiến đến trong lòng chính là trầm xuống, hắn cư nhiên không cách nào câu thông đến bản thân Phàm Nhân Giới. Không chỉ như thế, đạo niệm quy tắc của hắn, ở chỗ này cũng vậy bị cực lớn áp chế.
Bất quá Mạc Vô Kỵ lập tức liền đem những thứ này vứt sang một bên, hắn nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang rơi lệ.
Bờ mi cong kia vẫn như lần đầu tiên hắn nhìn thấy, vẫn là hàng lông mày mềm mại. Bất chấp nước mắt không ngừng chảy xuống, lại không giấu được hai tròng mắt trong suốt đến mức có thể thấy được cả đáy lòng, chóp mũi Quỳnh Ngọc xinh đẹp như một bức họa hoàn mỹ nhất, không có nửa điểm tì vết...
- Vô Kỵ...
Sầm Thư Âm thì thào rên rỉ một câu, nàng hận không thể lập tức nhào về phía Mạc Vô Kỵ, nói cho hắn biết, nàng chờ rất khổ cực, nàng tìm mệt chết đi. Nàng muốn chất vấn hắn, tại sao phải đi Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì tìm kiếm hồn phách nàng làm gì, để cho nàng nhiều năm như vậy không cách nào gặp lại hắn.
Nếu là có một lần nữa, nàng thà rằng nhắm mắt lại không có bất kỳ tri giác cứ như vậy mỗi ngày phụng bồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-pham-nhan/1858238/chuong-1225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.