Một cái nhẫn bị Mân Nguyên không chút do dự đưa đến trong tay Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ kiểm tra một chút giới chỉ, bên trong thật là đồ đạc mà Mân Nguyên nói, không chỉ như thế, còn có một cặp pháp bảo.
Cái loại này tâm tình kích động, để cho Mạc Vô Kỵ cảm thấy hắn chính là một tên nhà quê ở nông thôn.
- Mạc đạo hữu, không biết ta có thể đi rồi hay chưa?
Mân Nguyên thấy Mạc Vô Kỵ tự kiểm tra giới chỉ, quên mất buông hắn ra, nhịn không được hỏi một câu.
Hắn là bằng vào ánh mắt của mình nhận định Mạc Vô Kỵ sẽ không đổi ý, cộng thêm hắn cũng không có bao nhiêu đường sống trả giá, lúc này mới lưu manh lấy ra đồ đạc. Nếu mà Mạc Vô Kỵ thực sự đổi ý, hắn chỉ có thể trách ánh mắt của mình quá kém.
Mạc Vô Kỵ thu hồi giới chỉ, tâm tình đã bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Mân Nguyên nhàn nhạt nói:
- Ngươi đương nhiên có thể đi rồi, tại trước khi đi, ngươi còn phải phát một lời thề. Ta nghĩ dùng ngươi loại này người thông minh, hẳn là biết hẳn là phát cái gì thề sao??
Lúc này Mạc Vô Kỵ có chút hoài nghi Mân Nguyên người kia có thiên phú diễn tiểu phẩm, lời hắn nói để cho người ta tin tưởng không nghi ngờ, dường như hắn trời sinh chính là người như thế.
Mân Nguyên quả nhiên biết suy nghĩ trong lòng Mạc Vô Kỵ, hắn không chút do dự nói:
- Ta Mân Nguyên thề, từ nơi này sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-pham-nhan/1858188/chuong-1175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.