- Đúng vậy, trước tiên ta muốn tìm địa phương ngưng tụ Tiên Cách, chờ ngưng tụ xong Tiên Cách rồi, chúng ta liền lên Vấn Tiên Thê.
Mạc Vô Kỵ đáp.
Hàn Thanh Như nghi ngờ hỏi:
- Sư đệ, ngươi nghĩ biện pháp từ Tiên Tu Thương Lâu trao đổi được danh ngạch Vĩnh Anh Giác phường thị liên hợp bán đấu giá đại hội, chẳng lẽ không đi sao?
Mạc Vô Kỵ lắc đầu:
- Ta không thể đi, sở dĩ ta bắt bọn họ xuất ra một quả ngọc bài như vậy, cũng là bởi vì ta không muốn đi. Ta dám khẳng định, chỉ cần ta đi qua, ta vô luận dịch dung như thế nào, đều không thể chạy trốn được Kim Tiên vây giết. Ta chưa từng thấy qua thực lực của Kim Tiên, coi như là ngưng tụ Tiên Cách, cũng không dám nói nhất định có thể thắng được Kim Tiên. Nếu là có mấy tên Kim Tiên mà nói, vậy ta càng là khó có thể chạy trốn.
Kinh nghiệm sinh tồn ở bên ngoài của Hàn Thanh Như xa xa không bằng Mạc Vô Kỵ, nghe được Mạc Vô Kỵ nói, nàng mới chợt tỉnh ngộ lại. Tiên Tu Thương Lâu nữ nhân kia sở dĩ một điểm cũng không hoài nghi đồng ý sư đệ nói, cũng là bởi vì nàng khẳng định một khi sư đệ đi đấu giá hội, vậy thì lại cũng đi không xong.
- Xin lỗi nha.
Hàn Thanh Như nghĩ đến sự tình chính mình gây ra, có chút áy náy nói.
Mạc Vô Kỵ khẽ mỉm cười:
- Không sao cả, ta cũng từng như cô vậy, một tờ giấy trắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-pham-nhan/1857477/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.