- Ta xem ngươi mấy ngày nay vẫn quan sát tại hoa viên, xem ra ngươi đối với trồng hoa rất là thích a.
Vi chấp sự người còn ở phía xa, thanh âm đã truyền đến.
Mạc Vô Kỵ vội vàng từ bên một gốc cây lá vàng khô đứng lên, đối với Vi chấp sự liền ôm quyền áy náy nói:
- Ta bởi vì bị các loại các dạng hoa cỏ nơi này hấp dẫn, cho nên trong lúc nhất thời quên mất đi tới chỗ chấp sự, còn xin Vi chấp sự thứ lỗi.
Vi chấp sự khoát tay áo:
- Vô phương, chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Ta nghe Thiên Sơn đại nhân nói ngươi là một hoa tượng, hôm nay tới là muốn hỏi một chút ngươi có thể luyện dược hay không?
Luyện dược? Mạc Vô Kỵ nao nao, thân phận của hắn bây giờ bất quá là một cái hoa tượng mà thôi, luyện dược là thuộc về công tác của Luyện Dược Sư. Coi như là tại Tiên Vực, cũng có thể so với hoa tượng thân phận cao quý nhiều hơn sao?? Vi chấp sự vì sao phải hỏi hắn một cái hoa tượng có thể luyện dược hay không?
Thấy Mạc Vô Kỵ nghi hoặc, vi chấp sự giải thích:
- Nếu mà không bik thì thôi, ta là bởi vì lúc ngươi tới trên người có mùi linh thảo, lúc này mới thuận miệng hỏi một câu. Nhìn ngươi dường như đối với những thứ hoa này cũng rất có bộ dạng tâm đắc, như vậy đi, ngươi ngày mai đến chỗ ở của ta, ta giúp ngươi phân chia một khối hoa, ngươi đến chuyên môn chiếu cố.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-pham-nhan/1857462/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.