Chương trước
Chương sau
Khẩu quyết Hóa hình thuật này chỉ có một câu, năm đó Lâm Dịch còn chưa Ngưng Khí cho nên cũng chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa qua về khẩu quyết Hóa hình thuật.

Từ khi Ngưng Khí lại liên tục xảy ra rất nhiều chuyện, Lâm Dịch cũng không có hao tổn tâm tư ở trên chuyện này.

Nhưng lúc này lần nữa đọc lên câu “biến hóa vạn vật, đại đạo tỉ mỉ” này, Lâm Dịch lại mơ hồ nắm được chút huyền ảo không rõ nào đó.

- Tỉ mỉ, tỉ mỉ...

Hai mắt Lâm Dịch nửa khép, nhiều lần cân nhắc, nhớ lại, diễn luyện, thôi diễn, dần dần rơi vào một cảnh giới kỳ diệu, giống như đã quên hết tất cả, bỏ qua vạn vật, dung nhập mình vào mảnh thiên địa này thật sâu.

Lão nhân lôi thôi liếc mắt nhìn Lâm Dịch thật sâu, cũng không cắt ngang.

Cũng không lâu sau, không gian nơi này rồi đột nhiên xuất hiện một khe nứt, một đạo thân ảnh nhỏ hơn từ nơi đó chui ra.

- À, quả nhiên là ngươi.

Một nữ tử mang theo vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Hải Tinh, đúng là Minh Không một tháng trước đã vô tình gặp hai người Lâm Dịch ở tửu lâu.

Hải Tinh nhìn lại, kinh ngạc nói:

- Minh Không, là ngươi!

- Đúng rồi, đúng rồi, ta cảm nhận được khí tức của cái vòng tay này cho nên đã đoán ra được ngươi ở gần đây. Nhìn này, ta cũng có một cái vòng tay như vậy, chúng ta gần nhau thì ta sẽ cảm nhận được nó.

Vẻ mặt của Minh Không rất đắc ý, lộ ra một cái cổ tay trắng nõn, bên trên cũng có một cái vòng tay rất giống cái trên tay của Hải Tinh.

Hai người một tháng không gặp, Minh Không như có rất nhiều chuyện muốn nói với Hải Tinh, líu ríu nói liên tục, sắc mặt Hải Tinh lại ửng đỏ nhẹ giọng đáp lại.

Lâm Dịch bị thanh âm của Minh Không đột nhiên làm cho hắn giật mình tỉnh giấc, phá vỡ loại trạng thái kỳ diệu này, trong mắt dần dần khôi phục lại vẻ trong sáng.

Trong mắt lão nhân lôi thôi hiện lên vẻ tiếc hận.

Lâm Dịch bị cắt đứt trạng thái ngộ đạo, thế nhưng hắn cũng không để ý mà lần nữa cúi đầu thật sâu về phía lão nhân lôi thôi, chân thành nói:

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối đã nhận được ích lợi không nhỏ.

Lão nhân lôi thôi nhẹ nhàng khoát tay nói:

- Có thể lĩnh ngộ được là bản lĩnh của ngươi, không có quan hệ gì với ta. Lại nói trong thời gian ngắn như vậy mà ngươi có thể lĩnh ngộ ra được, lão nhân ta chơi Hóa hình thuật vài chục năm cũng chỉ tới được loại trình độ này mà thôi.

Lâm Dịch khẽ cười một tiếng, chưa phản bác, trên thực tế hắn vừa mới rơi vào một loại trạng thái kỳ diệu trước nay chưa từng có, quả thật đã có thu hoạch.

Nói tỉ mỉ, có thể nói là lĩnh ngộ đối với đạo, ứng dụng đối với pháp. Sở dĩ Hóa hình thuật của lão nhân lôi thôi có sức bật kinh người cũng là bởi vì hắn hiểu rõ về đạo.

Hắn biến ảo linh khí thành tất cả hình thái, trải qua lĩnh ngộ đã trở nên vô cùng cô đọng. Cùng là linh khí, cùng một hình thái, nhưng bởi vì tỉ mỉ cho nên đã làm cho linh khí tụ lại ngưng thật, không tiết một tia năng lượng nào ra ngoài, vì thế sức bật đã trở nên cường đại.

Tỉ mỉ chi đạo có thể dùng đến rất nhiều lĩnh vực, bao gồm vận dụng thần thông thuật, nếu như tìm hiểu kỹ được Niết Bàn sinh tử luân thì nó sẽ trở nên càng cô đọng, thần thông lực không tiết ra ngoài, ẩn sâu trong đó. Chỉ có lúc va chạm mới có thể trong nháy mắt bạo phát mà thôi.

Tỉ mỉ chi đạo thậm chí có thể dùng lên trên khí huyết, khống chế khí huyết như thế nào có thể duy trì chiến đấu liên tục. Làm thế nào mới dùng khí huyết linh lực ít nhất, bộc phát ra sức chiến đấu cường đại nhất.

Lâm Dịch mơ hồ cảm giác được lớp màng bên ngoài đạo, chỉ chờ hắn đi đâm thủng, chỉ cần cho hắn thêm một ít thời gian, nhất định hắn có thể hoàn toàn nắm giữ được tỉ mỉ chi đạo này.

Lúc này Minh Không cũng nhìn thấy lão nhân lôi thôi, trong mắt nàng lóe lên một tia hiếu kỳ, nhảy đã đi tới trước mặt hắn, nắm râu rồi quát:

- Ngươi không ở trong môn, chạy ra nơi này làm cái gì?

Râu của lão nhân lôi thôi vốn đã rất thưa thớt, bị Minh Không túm chặt, hắn không khỏi kêu đau, nói:

- Tiểu tổ tông, không phải ta đây buồn bực thái quá cho nên mới đi ra giải sầu một chút sao, mau, đừng kéo nữa, đau.

- Hừ, tông môn ủy thác trọng trách cho ngươi, đảm nhiệm chức trưởng lão thủ vệ, ngươi lại dám lười biếng, xem sau khi ta trở về có bẩm báo với tông chủ, thu lại danh hiệu trưởng lão của ngươi hay không.

Minh Không quyệt cái miệng nhỏ nhắn, hung ác nói.

Lâm Dịch sửng sốt một chút, thủ vệ trưởng lão? Đây là chức vị gì chứ? Ở Dịch Kiếm tông thủ vệ đều là đệ tử, đồng thời tu vi cũng rất nông cạn, cũng không nghe qua thủ vệ lại còn có trưởng lão.

Trong lòng Lâm Dịch đột nhiên toát ra một ý nghĩ:

- Lẽ nào tiền bối này chỉ là Ngưng Khí tầng năm, cũng không có giấu dốt hay sao?

- Tiểu tổ tông, ngươi mau tha cho lão nhân ta đi, xương cốt của ta không chịu được chơi đùa đâu. Nể mặt ta nhiều năm vất vả cực nhọc ở tông môn, không nên thu lại danh tiếng của trưởng lão, ta còn đang trông chờ vào danh tiếng trưởng lão này để hù dọa một ít tu sĩ mới tới đó.

Vẻ mặt lão nhân lôi thôi đau khổ, luôn miệng cầu xin tha thứ.

Lâm Dịch và Hải Tinh trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, không biết nên xen vào ra sao.

Cho tới giờ khắc này Lâm Dịch mới biết được, hóa ra trưởng lão tông môn trong miệng lão nhân lôi thôi này nói rốt cuộc là một thủ vệ trưởng lão chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng năm.

Minh Không thấy dáng vẻ quẫn bách của lão nhân lôi thôi, nàng bật cười xì một tiếng, trong mắt long lanh chớp động một tia nghịch ngợm, nàng nói:

- Được rồi, tạm tha cho ngươi.

Sau đó Minh Không vỗ gáy một cái, như đã nhớ ra cái gì đó, quay đầu tò mò hỏi:

- Đúng rồi, Hải Tinh, sao ngươi tìm được tới đây?

- Ta theo chân sư phụ tới, bảo là muốn tìm một tông môn ở đây, đi vào tu đạo.

Hải Tinh không có giấu diếm, nói thẳng ra.

Minh Không cười nói:

- Tông môn sao, chính là tông phái của chúng ta rồi. Trước kia ta bảo ngươi đến đây tu đạo, ngươi còn không nghe, xem ra sư phụ của ngươi cũng đã nghe qua danh tiếng của tông phái chúng ta, hừ.

Một câu cuối cùng này Minh Không liếc mắt nhìn Lâm Dịch, ấn tượng của nữ tử này với Lâm Dịch không quá tốt.

Lâm Dịch cười cho qua, hôm nay thu hoạch của hắn rất nhiều, chạm tới tỉ mỉ chi đạo, cho nên trong lòng hắn cũng có chút vui vẻ.

- Còn chưa thỉnh giáo danh hiệu của quý tông?

Trong lòng Lâm Dịch hiếu kỳ, thốt ra lời dò hỏi.

Minh Không hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi biết, danh hiệu tông môn chỉ có đệ tử tông ta mới có quyền biết.

Lâm Dịch khẽ nhíu mày, đến bây giờ hiểu biết của hắn về tông môn này rất ít, chỉ nghe lão nhân lôi thôi nói qua đôi câu vài lời mà thôi.

Một tông môn thần bí, vì sao lại che giấu sâu như vậy, sao lại có nhiều cấm kỵ như vậy chứ?

Lúc đầu nghe thần côn nói, tông môn này trời xui đất khiến mới lựa chọn lánh đời phong sơn, rốt cuộc trong này đã xảy ra biến cố gì chứ?

- Hải Tinh, đi thôi, ta sẽ dẫn ngươi đi dạo một chút trong tông môn.

Minh Không kéo tay Hải Tinh, muốn đi về.

Hải Tinh cố chấp đứng tại chỗ không hề động, nói:

- Ta đi cùng sư phụ, nếu như bái nhập tông môn thì đi vào chung tu đạo, hoặc là ta cũng không đi.

- Ai da, ngươi thật là quật cường. Được rồi, được rồi, đi vào chung cũng được. Chỉ là phải xem ngươi sư phụ có thể thông qua khảo nghiệm của tông môn hay không, ta cũng không dám đảm bảo. Hừ hừ, ta thấy hắn căn bản không có bản lĩnh gì cả, Hải Tinh, ngươi đừng để hắn lừa.

Minh Không không lay chuyển được Hải Tinh cho nên mới thỏa hiệp, nhưng cũng không nói lời gì tốt lành với Lâm Dịch.

Hải Tinh cau mày nói:

- Ngươi đừng nói sư phụ ta như vậy, nếu lại như vậy, sau này ta sẽ không chơi với ngươi.

Minh Không ra vẻ hận không rèn sắt thành thép, thở phì phò nói:

- Hải Tinh ngươi rất ngốc. Thể chất của ngươi rất bất phàm, tư chất căn cốt đều tốt, nhưng sư phụ của ngươi chính là thân thể phàm thai, hắn có thể có bản lĩnh gì chứ. Ngươi đừng nhìn hắn hiện tại là Ngưng Khí tầng năm, sớm muộn gì sẽ có một ngày ngươi sẽ vượt qua hắn. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, lá gan của hắn quá nhỏ, không có hiệp khí. Lúc đầu ở tửu lâu, ngươi còn chưa Ngưng Khí mà đã dám ra tay vì ta mà hắn lại ngồi yên như núi, coi như không thấy, người như thế không xứng dạy ngươi tu đạo.

Lâm Dịch bừng tỉnh, hóa ra tiểu nữu này trách hắn lúc đầu khoanh tay đứng nhìn, không ra tay giúp nàng.

Lâm Dịch nhẹ nhàng cười, vẫn không giải thích.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hải Tinh cứng lại, cãi:

- Sư phụ không phải là người như vậy, Minh Không. Ngươi đã coi thường sư phụ rồi.

Minh Không bĩu môi, nói:

- Được rồi, chúng ta đi thôi, chỉ là nếu như hắn không qua được khảo nghiệm của tông môn thì cũng đừng có trách ta.

Lâm Dịch nghe nàng nói xong, trong lòng thầm nghĩ:

- Rốt cuộc vẫn phải qua khảo nghiệm tông môn, dường như bên trong có huyền cơ khác. Tiểu nữu này biết rất rõ ta là Ngưng Khí tầng năm, nhưng dường như lại không cho rằng ta sẽ vượt qua được khảo nghiệm. Lẽ nào tông môn này chiêu thu đệ tử nghiêm ngặt như thế sao, ngay cả Ngưng Khí tầng năm cũng không thể thông qua?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.