Chương trước
Chương sau
- Tai ương đổ máu, thực sự đã bị hắn nói trúng rồi.

Suy nghĩ trong đầu Lâm Dịch chuyển biến, dưới chân xuất hiện tình huống dừng lại trong nháy mắt, lúc này Tất Sát đã đuổi theo kịp.

Tất Sát mở tay ra, trực tiếp chộp về phía Lâm Dịch, miệng hừ nhẹ nói:

- Ma Tộc nhà ngươi có chút cổ quái, trước tiên cứ bắt giữ ngươi lại, sau đó lại điều tra một phen.

Khóe miệng Lâm Dịch nở một nụ cười trào phúng, hắn vung Ô Sao trường kiếm lên, nhìn cũng không nhìn mà xoay lại chém một cái.

Chưởng kiếm giao nhau, tuôn ra một tiếng trầm muộn.

Lâm Dịch cảm giác được có một cỗ lực lượng không thể chống đỡ lần nữa dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng trong nháy mắt nổ tung, kinh mạch đứt đoạn từng khúc, trong miệng lần nữa điên cuồng phun ra máu tươi.

Sau đó thanh âm lạnh lùng của Tất Sát vang lên:

- Quả nhiên là một món bảo vật, là binh khí Thái cổ hoàn hảo. Chỉ là rơi vào trong tay của ngươi, ngươi cũng không thể điều khiển được nó, không bằng giao cho ta đi!

Trong lòng Lâm Dịch rùng mình, từ khi Ô Sao trường kiếm này xuất thủ tới nay chưa bao giờ thấy người nào có thể đỡ được một kích của nó. Xuất thủ là vô địch, không nghĩ tới tu sĩ Nguyên Anh này có thể chống lại được một kiếm của Ô Sao trường kiếm.

Một cỗ ác phong đột nhiên kéo tới, hiện tại thân thể của Lâm Dịch suy yếu không chịu nổi, dưới trạng thái toàn thịnh mà hắn cũng không thể chạy thoát khỏi tay của tu sĩ Nguyên Anh, huống chi là loại trạng thái gần như tuyệt cảnh này.

Dưới chân đạp đạo văn thần bí, tinh thần lực trên người vận chuyển, nhưng vào lúc này, dị biến lại nổi lên.

Nguyên thần vốn bất động ở trên hòn đá vô danh trong thức hải đột nhiên bạo phát ra một đám quang mang màu vàng tím, trong nháy mắt đã dũng mãnh tràn vào dưới chân của Lâm Dịch. Đây là một cỗ tinh thần lực, so với lúc Lâm Dịch tu luyện còn hùng hậu hơn nhiều.

Đạo văn trải qua cỗ tinh thần lực này đột nhiên xuất hiện gia trì, có vẻ càng huyền ảo bất phàm, thân thể của Lâm Dịch thoắt một cái đã chạy đi, trong nháy mắt đã chạy trốn khỏi lòng bàn tay của Tất Sát, lúc xuất hiện, đã xuất hiện cách đó hai mươi mấy trượng.

Một lần khẽ động này lại giống như sấm sét, nhanh như sấm sét.

Trong mắt Tất Sát lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó sắc mặt hơi trầm xuống, phất ống tay áo một cái, thân thể giống như quỷ mỵ thoáng hiện, đuổi theo hướng Lâm Dịch.

Cỗ tinh thần lực hùng hậu bàng bạc này chưa thể cứu vãn cảnh ngộ tràn ngập nguy cơ của Lâm Dịch, sinh cơ của hắn vẫn còn đang tán loạn, da dẻ nứt nẻ, xương cốt vang vọng đùng đùng. Ở bên ngoài nội phủ có vết máu nhè nhẹ thấm vào.

Lâm Dịch cảm nhận được Nguyên thần của vị tiền bối kia trong thức hải, thế nhưng cũng không phát hiện được một chút dị dạng nào cả. Vẫn đang yên tĩnh nằm ở trên hòn đá vô danh, chỉ là hôm nay lại có thêm một tia sinh cơ.

Trong quá trình thân thể Lâm Dịch chạy như bay, hắn thử hô hoán câu thông Nguyên thần của vị tiền bối kia, thế nhưng lại không có một tia đáp lại nào cả.

Nhưng tốc độ của hắn lại không giảm một chút mảy may nào cả, mà vẫn giữ một khoảng cách cố định với Tất Sát, chạy như điên về phía trước.

Mà lúc này tu sĩ từ các nơi chạy tới càng ngày càng nhiều, tu sĩ Nguyên Anh như Tất Sát chỉ có hai người, mà tu sĩ Kim Đan có hơn mười vị. Đám người kia đều nhìn chằm chằm vào chữ sát bằng máu trên đầu của Lâm Dịch, sau đó lại chăm chú đuổi theo.

Lúc này trời đã mờ sáng, Lâm Dịch lật đật tìm chỗ trốn, sinh cơ từ lâu đã tiêu hao hầu như không còn, chỉ là trong lòng hắn vẫn còn có một phần chấp niệm, muốn sống.

Chẳng biết từ lúc nào, bên người Lâm Dịch dần dần có một tầng sương mù màu xám mỏng bay ra, bên trong ẩn chứa một cỗ khí tức tĩnh mịch, làm cho lòng người sinh lòng không yên.

Lâm Dịch giương mắt nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một khối đá đứng thẳng rất cao, trên tảng đá viết xuống ba chữ lớn:

- Tịch Tĩnh cốc!

Lâm Dịch theo bản năng chống cự một chút, đối với truyền thuyết về Tịch Tĩnh cốc, hắn đã từng xem lướt qua ở trên một chút tư liệu lịch sử, là một trong lục đại cấm địa đối với sinh mệnh trên Hồng hoang đại lục, bên trong hung hiểm khó lường, hơn xa so với Thần ma chi địa, còn kinh khủng hơn rất nhiều.

Nhưng phía sau hắn, tu sĩ Nguyên Anh mang theo hơn mười vị tu sĩ Kim Đan theo đuổi không bỏ, lùi một bước thì hắn cũng chết.

Tịch Tĩnh cốc là một sơn cốc, chỉ có một con đường.

Trong đầu Lâm Dịch đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ kinh người, Ma Chỉ, hóa Ma, Ma Tộc, Tịch Tĩnh cốc, giữa bọn họ dường như có ngàn vạn quan hệ.

- Sinh linh trong lục đại Tử vong ma vực đều là Ma Tộc, nếu ta bởi vì Ma Chỉ mà hóa Ma, bị ngộ nhận là Ma tộc, như vậy chẳng phải Ma Chỉ và Tử vong ma vực này sẽ có liên quan rất lớn hay không?

Lâm Dịch nhìn Tịch Tĩnh cốc, trong mắt bỗng nhiên bạo phát ra quang mang, mở miệng lẩm bẩm:

- Có thể ta đi vào sẽ không chết được!

Lâm Dịch gầm nhẹ một tiếng, đầu lao vào trong Tịch Tĩnh cốc.

<!--[if!supportLineBreakNewLine]-->

<!--[endif]-->

Trên mặt đám tu sĩ đuổi theo hiện lên một tia cổ quái, dừng bước lại ở trước cửa Tịch Tĩnh cốc, nhìn bóng dáng đã trở nên mơ hồ của Lâm Dịch, không nói một lời.

Tất Sát mắt híp lại, làm như vô tình nói:

- Tiểu tử này bị lực lượng Pháp tướng của ta bắn trúng, mạng không còn lâu nữa, chỉ tiếc thanh binh khí Thái cổ được bảo tồn hoàn hảo này sẽ phải thất lạc ở trong Tịch Tĩnh cốc này.

- Cái gì, trong tay hắn có binh khí Thái cổ được bảo tồn hoàn hảo sao?

Mọi người kinh hô.

Uy lực của binh khí Thái cổ được bảo tồn hoàn hảo rất lớn, hôm nay trên Hồng hoang đại lục đã vô cùng hiếm thấy, là bảo vật vô giá.

Trong con ngươi của mấy vị tu sĩ Kim Đan hiện lên một tia tham lam, hắn trầm giọng nói:

- Nếu như tiểu tử này chết ở vòng ngoài Tịch Tĩnh cốc, như vậy kiện binh khí Thái cổ này cũng không thể để cho Ma Tộc lấy đi, để ta đi xem một chút!

Tên tu sĩ Kim Đan kia chậm rãi nói:

- Vòng ngoài Tịch Tĩnh cốc vẫn tương đối an toàn, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện một chút Ma Tộc cấp thấp, không đủ để gây ra sợ hãi, ta cũng xông vào bên trong một chút.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp lao đi vào trong cốc.

Vị tu sĩ Nguyên Anh còn lại là một tán tu, hành sự lão luyện, con ngươi chuyển động, hắn hừ nhẹ nói:

- Tại sao đạo hữu lại không vào xem, binh khí Thái cổ không bị hư tổn, sợ rằng ngay cả ngươi cũng phải động tâm đó.

Tất Sát mỉm cười, nói:

- Bảo vật đều chú trọng duyên phận, ta cũng không cưỡng cầu.

Tu sĩ Nguyên Anh cười lạnh một tiếng, hắn biết sợ rằng chuyện này sẽ không đơn giản như vậy. Cho nên hắn yên tĩnh nhìn Tịch Tĩnh cốc, cũng chưa vọng động, vài cái tu sĩ Kim Đan khác, mặc dù có chút nóng lòng muốn thử. Thế nhưng vẫn không dám tùy tiện vào cốc.

Lâm Dịch vừa vào cốc thì đã cảm nhận được dường như bên trong cốc này có một loại sinh linh, vô cùng kinh khủng, tràn ngập khí tức hủy diệt.

Sương mù màu xám trong cốc ngày càng dày đặc, tình huống lúc này của Lâm Dịch rất không hay, thân thể bị tàn phá không chịu nổi, kinh mạch vỡ vụn, sinh cơ bị pháp tướng lực của tu sĩ Nguyên Anh thôn phệ không còn có mấy, nếu như tiêu hao nữa thì bản thân hắn sẽ mất mạng.

Tay của Lâm Dịch run run, từ trong túi trữ vật móc ra một viên đan dược, bầu không khí trở nên trầm lặng, chính là Niết Bàn Đan mà hắn đã đoạt được từ chỗ của Hàn Nguyên Cốc chủ.

Sinh tử niết bàn, vĩnh viễn nằm yên hoặc là dục hỏa trùng sinh.

Lâm Dịch chỉ có thể đánh cược, hắn không có lựa chọn nào khác.

Muốt Niết Bàn Đan vào trong bụng, hóa thành khí lạnh cuồn cuộn, tản vào tứ chi bách hài, chân Lâm Dịch dừng lại, cả người chấn động tới mức run rẩy, vô lực ngồi xuống dưới đất.

Lâm Dịch không tiếng một động gào thét, từng cỗ tử khí một, dày đặc bàng bạc dũng mãnh tiến vào trong thân thể hắn, thôn phệ toàn bộ một chút sinh cơ sau cùng của hắn.

Nhưng vào lúc này, vài tiếng rống sắc bén vang lên.

Từng đạo bóng đen quét ngang sương mù, lẻn đến trước người của Lâm Dịch.

Vẻ mặt của bọn họ rất dữ tợn, cả người đều bị vảy màu đen bao trùm, móng tay bén nhọn sắc bén. Chỗ duy nhất trên toàn thân không đen chính là hai mắt đỏ tươi kia.

Bọn họ đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, đầu ngón tay sắc bén vươn ra, đâm về phía thân thể của Lâm Dịch.

Lâm Dịch đột nhiên run rẩy một hồi, sắc mặt xám như tro tàn, trong mắt trở nên yên lặng, không có một chút gợn sóng nào cả. Trái tim cũng không nhảy lên nữa, thân thể vô lực nằm xuống trên mặt đất.

Trên thân thể của Lâm Dịch tản ra từng trận tử khí, giống như là một cỗ xác ướp cổ đã chết đi được rất nhiều năm.

Mấy bóng đen kia dừng tay lại một chút, Ma Tộc cũng không có hứng thú đối với tử thi, trong đầu bọn họ chỉ có hủy diệt, hủy diệt tất cả sinh linh, tất cả vạn vật có sinh cơ.

Hai tên tu sĩ Kim Đan vừa vặn xông vào, nhìn thấy cảnh này, trong lòng trở nên mừng rỡ.

Người này đã chết hẳn, ở bên cạnh hắn chính là binh khí Thái cổ được bảo tồn hoàn hảo, không thiếu sót. Chỉ cần đánh đuổi mấy Ma Tộc này là được rồi.

Nhìn dáng vẻ của mấy Ma Tộc này, rõ ràng chỉ là Ma Tộc cấp thấp, không đủ để gây ra sợ hãi.

Đúng lúc này, vài tên Ma Tộc cấp thấp nhìn về phía tu sĩ Kim Đan, trong ánh mắt đỏ tươi đột nhiên bộc lộ ra một chút sợ hãi, bọn họ thét lên một tiếng kinh hãi, phủ phục trên đất. Cả người run rẩy quỳ lạy, vô cùng thành kính.

Trong lòng hai tên tu sĩ Kim Đan đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, ngay cả tay chân cũng trở nên lạnh lẽo!

Có người sau lưng bọn hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.