Chương trước
Chương sau
Ba tên tu sĩ Kim Đan nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, thành thế gọng kìm, bàn tay đập nhanh vào bên hông một cái, trong lòng bàn tay của mỗi người xuất hiện một cây lệnh kỳ, trên lệnh kỳ có vẽ một đầu Kim long trông rất sống động.

Lệnh kỳ chợt được ném ra, đan uy bắn ra bốn phía, một cỗ long khí cuồng bạo bàng bạc phóng lên cao.

Ba món đan khí!

Ba người Tương Hân ném lệnh kỳ ra ngoài, hóa thành một đạo lưu quang, ngăn đường đi của Lâm Dịch, ba cái lệnh kỳ vây quanh Lâm Dịch cuồn cuộn chuyển động, tản ra từng cỗ từng cỗ uy áp kinh thiên.

- Hàng Long trận!

Ba người hét lớn một tiếng, tay bấm pháp quyết, từ trên đầu ngón tay bắn ra một đạo kim quang, tiến vào bên trong lệnh kỳ.

Lệnh kỳ bị kim quang này phụ thể, trong nháy mắt đã bành trướng, sắp cao tới bằng một người.

Giữa ba cái lệnh kỳ dường như có một tia liên hệ huyền ảo, trong lúc chuyển động, ánh sáng màu vàng mờ ảo, tiếng rồng ngâm vang lên không dứt bên tai.

Cả người Lâm Dịch tràn ngập ma khí cuồn cuộn, sương mù màu đen chuyển động, không nhìn thấy rõ thân thể.

Hôm nay sau khi Bất Diệt kiếm thể hóa Ma, ngay cả Bất tử kim thân Kim Đan kỳ cùng với tuyệt học có một không hai như Đế Long Quyền cũng có thể đón đỡ được. Cho nên muốn phá Hàng Long Trận này cũng không phải là nói chơi.

Lâm Dịch vươn ma chưởng ra, nắm tay, rồi đột nhiên đánh ra một quyền!

- Phanh!

Ma khí bao quanh nắm tay đánh vào trên lệnh kỳ, lệnh kỳ run rẩy một hồi, lại không mảy may có việc gì.

Quyền của Lâm Dịch vừa muốn đánh bay lệnh kỳ thì bên trong lệnh kỳ lại đột nhiên có một cỗ Long khí mạnh mẽ, dồi dào tràn vào, đẩy lui quyền của hắn đi.

Mấy lần Lâm Dịch muốn đột phá Hàng Long Trận này, thế nhưng lại không thể làm gì được. Hai quyền vung vẩy, ma diễm cái thế, che trời che đất.

Tương Hân thấy Lâm Dịch bị nhốt ở trong Hàng Long Trận không thể lao ra được, sắc mặt hơi hòa hoãn, thở dài một hơi. Kim quang trong tay lại liên tục duy trì, liên tục cung cấp, rót vào bên trong lệnh kỳ.

Phanh! Phanh! Phanh!

Lâm Dịch dùng quyền đấm cước đá, không chỗ nào không đánh, thế nhưng lại không thể phá vỡ trận này, dường như trên lệnh kỳ có một loại đại thế như núi cao, rất nặng và trầm ổn, khó có thể đột phá được.

Cho đến lúc này, Tương Hân mới chính thức yên lòng, liên tục cười lạnh, châm chọc nói:

- Hàng Long Trận này chính là khốn trận, đan khí là phụ, Tiềm Long Sơn mới là chỗ dựa, ngươi cho là dễ dàng chạy trốn được như vậy hay sao?

Tên tu sĩ Kim Đan kia cười to nói:

- Núi này tên là Tiềm Long Sơn, ngươi có biết vì sao nó lại có tên như thế không? Ở chỗ sâu trong núi này có cất dấu một cái Cự Long chi mạch, dáng tiềm long. Hàng Long Trận này được long khí dồi dào hùng hậu gia nhập, uy lực tăng lên gấp bội, ma đầu nhà ngươi muốn bỏ chạy cũng không được đâu!

Tương Hân tiếp lời nói:

- Hai vị sư đệ chớ có chậm trễ, chỉ cần kiên trì nửa khắc nữa thì sẽ có Nguyên Anh đại tu sĩ chạy tới tương trợ, tru diệt ma đầu này!

Lúc này tuy rằng thần chí của Lâm Dịch không rõ, ý thức không rõ. Thế nhưng vẫn có một tia cảm ứng đối với nguy hiểm, dựa vào tu vi Nguyên thần của hắn, hắn đã mơ hồ cảm nhận được từ phía xa xa có một đại tu sĩ mang theo tiên uy cái thế chạy nhanh đến nơi này.

Tu sĩ có loại khí tức này cũng không phải là tồn tại mà hắn có khả năng chống lại được. Mặc dù là Bất Diệt kiếm thể sau khi hóa Ma thì đối mặt với tên đại tu sĩ kia cũng phải bỏ mạng, sẽ bị giết chết trong nháy mắt.

Ở sâu trong hai tròng mắt đỏ thắm của Lâm Dịch có giấu ma khí dày đặc lượn lờ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tương Hân, giống như hai đóa ma diễm trong bóng đêm, càng có vẻ âm trầm kinh khủng.

Tương Hân bị đôi mắt này nhìn khiến cho trong lòng hoảng loạn, da đầu tê dại từng trận, một cỗ hàn khí không ngừng nhảy lên ở trong lòng.

Tu sĩ Kim Đan là tồn tại được gọi là tiên nhân ở trên Hồng hoang đại lục, đã có một tia cảm ứng như có như không đối với nguy hiểm, theo bản năng cũng sẽ biết xu lợi tránh hại.

Lúc này trong lòng Tương Hân hiện lên một chút bất an, miệng hét lớn một tiếng:

- Nhị vị sư đệ đừng có lưu tình, mau xuất ra máu tươi của Kim Đan, Ma đầu này muốn đột phá vòng vây!

Máu của tu sĩ Kim Đan tu luyện không dễ, mỗi một giọt đều là máu nhất nồng nặc nhất trên tim, ẩn chứa tinh túy tu vi của bản thân, cũng là tài liệu quan trọng nhất để chế tác ra Đan Phù.

Một giọt máu tươi của Kim Đan có thể chém giết được tu sĩ Trúc Cơ!

Mỗi một tu sĩ Kim Đan, số lượng máu tươi Kim Đan có hạn, thiếu một giọt, muốn lần nữa tu luyện lại thì phải mất hơn mười năm.

Trong mắt hai vị tu sĩ Kim Đan sơ kỳ kia lóe lên vẻ do dự, lúc này Hàng Long Trận không có chút sơ hở nào, Lâm Dịch đã bị giam ở trong đó, cũng không có dấu hiệu sẽ đột phá ra ngoài. Máu tươi tu luyện không dễ, không đến lúc trước mắt sống chết, không ai dám vận dụng một cách đơn giản.

Tương Hân thầm mắng một tiếng, cũng không chần chờ nữa, miệng mở rộng, phun ra ba giọt máu ánh vàng rực rỡ, bộc phát ra một cỗ tinh hoa dày đặc tới cực điểm.

Sau đó cả người hắn run rẩy một hồi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt chăm chú nhìn Lâm Dịch đang bị nhốt ở bên trong Hàng Long Trận.

Ba giọt máu tươi Kim Đan rơi vào trên lệnh kỳ, khí tức của lệnh kỳ tăng mạnh, tản ra từng đạo kim quang rất là loá mắt, trong trời đêm lại càng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Hai vị tu sĩ Kim Đan còn lại chần chờ một chút, chung quy vẫn không xuất ra máu tươi của bản thân.

Lâm Dịch trốn ở trong ma khí ngập trời rợp đất, ma trảo thỉnh thoảng xuất ra, như ẩn như hiện.

Bỗng nhiên, bên trong Hàng Long Trận nghe thấy một tiếng Ma khiếu, như quỷ khóc thần sầu, long trời lở đất.

Lâm Dịch đột nhiên rút ra Ô Sao trường kiếm, ma trảo mang theo trường kiếm, dắt theo ma khí ngập trời, trực tiếp đập về phía lệnh kỳ đang xoay tròn.

Từ sau khi hắn thu được Ô Sao trường kiếm ở trong Thần ma chi địa, mặc dù không thể rút toàn bộ trường kiếm ra khỏi vỏ, thế nhưng chỉ riêng độ cứng đã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, vô địch.

Từ trước đến nay Lâm Dịch còn chưa gặp được tu sĩ và pháp bảo nào có thể ngạnh kháng được một kích của Ô Sao trường kiếm, mặc dù là Bất tử kim thân Kim Đan kỳ cũng không được. Một khi bị nó đánh trúng, bàn tay cũng sẽ vỡ nát.

Ô Sao trường kiếm đánh vào trên lệnh kỳ, phát ra một tiếng trầm muộn.

Ánh sáng trên lệnh kỳ giảm đi, chuyển động trong nháy mắt xuất hiện ngưng trệ, ở chỗ sâu trong Tiềm Long Sơn xuất hiện một trận Long khí cuộn trào mãnh liệt mênh mông, rót vào trong lệnh kỳ.

Nhưng Lâm Dịch lại không để ý, Ô Sao trường kiếm xoay tròn, trở tay đánh vào cái lệnh kỳ, lại một lần nữa hung hăng đập tới.

- Phanh!

Lệnh kỳ bị đập cho run rẩy một hồi, nghiêng đi về một bên, sắc mặt tu sĩ Kim Đan điều khiển nó đỏ lên, điên cuồng phun ra máu tươi, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi và sợ hãi.

Hàng Long Trận bị Ô Sao trường kiếm đập ra một cái lỗ thủng.

Từ lâu Dịch Kiếm tâm pháp đã thâm căn cố đế ở trong lòng của Lâm Dịch, cho dù ý thức không rõ, thần chí không rõ, nhưng hắn vẫn dựa vào bản năng để nắm bắt một chút sơ hở đột nhiên xuất hiện này.

Thân thể của Lâm Dịch khẽ nhúc nhích, dưới chân dần hiện ra một mảnh đạo văn huyền ảo thần bí, thân như Giao Long, nhoáng lên rồi lập tức biến mất.

Sắc mặt của Tương Hân đại biến, thầm hô một tiếng không ổn.

Bởi vì lệnh kỳ bị rung động, mà tu sĩ Kim Đan bị thương vừa muốn bứt ra lui lại thì lại đột nhiên cảm thấy hoa mắt, lúc này đã thấy có một bóng đen đánh tới, một cái ma trảo dần dần trở nên lớn hơn ở trước mắt.

Ma trảo của Lâm Dịch tìm kiếm, lòng bàn tay bóp đầu của tu sĩ Kim Đan kia, hơi vận kình một cái.

Một tiếng phốc vang lên, đầu vỡ vụn, Nguyên thần bị ma khí trực tiếp thôn phệ hầu như không còn, tu sĩ Kim Đan vẫn lạc.

Đồng tử của Tương Hân co rút lại từng đợt, thầm mắng một tiếng, sau đó xoay người chạy, Hàng Long Trận đã bị phá, ở lại chỗ này hắn sẽ tuyệt không may mắn tránh khỏi kết cục mất mạng.

Tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ còn lại thét lên một tiếng kinh hãi, tách Tương Hân ra phương hướng khác để chạy, nhưng đâu có so được tốc độ với Lâm Dịch, thoáng cái đã bị đuổi kịp.

Tên tu sĩ kia bị dọa cho sợ mất mật, không có tâm tư chống lại, bị một chiêu của Lâm Dịch giết chết trong nháy mắt, hồn phi phách tán.

Lâm Dịch bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm về Tương Hân đang chạy về phía xa xa, đằng đằng sát khí nhào tới.

Phương hướng đào tẩu của Tương Hân rất có tâm kế, chỗ đó đang có một tên tu sĩ cường đại, mang theo thần uy cái thế chạy nhanh đến, nếu như Lâm Dịch đuổi giết hắn thì sẽ khó tránh khỏi gặp mặt tên Nguyên Anh đại tu sĩ đến trợ giúp này.

Nhưng lúc này trong đầu của Lâm Dịch chỉ còn lại sát lực vô tình, điên cuồng vô tận, làm sao có thể cố kỵ đối phương là Kim Đan hay là Nguyên Anh cơ chứ.

Tương Hân đột nhiên cảm giác hết hồn, hắn hơi nghiêng đầu, khóe mắt thoáng nhìn về một bóng đen đang nhanh chóng đánh tới về phía hắn.

Trong chớp mắt này, Tương Hân cảm giác trái tim mình như bị chích, bị người ta nắm lấy thật chặt, làm cho hắn không thở nổi.

Mà trước mặt hắn đã có một thân ảnh của tu sĩ như ẩn như hiện, khí thế ngập trời, thần uy lẫm liệt, đang nhanh chóng chạy nhanh đến nơi này.

- Chỉ cần chống đỡ được một lúc là có thể được cứu mạng rồi!

Ở chỗ sâu trong đáy lòng của Tương Hân toát ra một suy nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.