Ròng rã một ngày, đám lưu phỉ trong sơn cốc vừa căng thẳng vừa chờ mong.
Đã một ngày rưỡi trôi qua rồi, sĩ tốt Thương Quốc vẫn không có động tĩnh gì, có vẻ như muốn hạ trại ở đây lâu dài.
Chẳng lẽ không định đi? Ngay cả Kim lão đại, sau một ngày buông lỏng ngắn ngủi cũng cảm thấy không thích hợp, tâm thần không yên, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh.
Hắn chống quải trượng đi một vòng trong trại. Nhìn các huynh đệ và thân quyến đang bày bàn chuẩn bị ăn cơm, lại ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, trong lòng thổn thức vạn phần, không khỏi nhớ lại ba mươi năm trước.
Khi đó hắn vẫn là một Tam Thiên Nhân Tướng, sau hai năm thiên tai liên tiếp, lưu phỉ xuất hiện khắp nơi, dân chúng khổ không thể tả. Mấy vị Hoàng Tử vì tranh đoạt đế vị mà mấy lần phát động chiến dịch quy mô lớn, tử thương vô số, ngay cả các tướng lĩnh quan binh cũng tự chiếm địa bàn riêng, không nghe hiệu lệnh.
Không đến nửa năm, Thương Quốc chia năm xẻ bảy.
Thế nhưng không ai ngờ được, cuối cùng lại là một Bách Phu Trưởng xuất thân bình dân dẫn theo một đám binh lính có can đảm xung phong đánh thẳng vào Hoàng thành, thỏa hiệp với các thế gia môn phiệt, đẩy ngã sự thống trị của Hoàng tộc, thiết lập triều đình mới.
Năm ấy hắn mới ba mươi mốt tuổi, chính là độ tuổi trẻ trung hào hoa phong nhã. Nhưng chẳng có cách nào khác, đành mang theo Hoàng tộc lưu vong và mấy thế lực môn phiệt trốn vào trong sơn mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-dai-hoang-de/4603350/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.