Đúng vậy, lúc này Dương Mộc đang ở trên thành lầu hát “Tối huyễn dân tộc phong”, mặt mày hớn hở, rất có tư vị.
Bên cạnh, vẻ mặt Tư Mã Hoành nhăn nhó quái dị. Lúc đầu hắn nghe thì như lọt vào sương mù, chỉ thấy là lạ, dần dần không tự chủ được cũng theo nhịp ngâm nga, trong lòng đã vạn lần sùng kính với vị Hoàng đế này.
Thật sự là tiên nhạc! Quả nhiên Bệ hạ là Chân Long Thiên Tử đã được thần tiên chiếu cố!
Đương nhiên, Dương Mộc cũng không biết suy nghĩ của Tư Mã Hoành. Nhờ vào bác gái nhảy múa tẩy não ở quảng trường dưới nhà, sau khi hắn hát xong “Tối huyễn dân tộc phong” liền hát “Tiểu bình quả”. Đang định hắng giọng hát “Mẫu thân” thì nghe thấy có tiếng mắng chửi dưới cổng thành.
Trịnh Khang trên chiến xa nổi giận đùng đùng chửi ầm lên, nội dung cũng không có gì lạ, chỉ là mấy lời ngoan độc thôi. Cái gì mà phá thành xong sẽ đồ sát ba ngày, muốn băm nát cẩu Hoàng đế cho chó ăn vân vân. Sau đó càng mắng càng hăng, còn liên luỵ đến cả cấp độ tổ tông nữ tính.
Dương Mộc biết, thời cơ sắp đến rồi.
Thế là hắn chuẩn bị một chút, dừng đánh đàn, bắt đầu vào vai diễn, ra vẻ kinh hoảng, đứng ngồi không yên.
- Ha ha ha! Cái đồ Hoàng đế cứt chó, nhát gan như chuột!
Trên chiến xa, Trịnh Khang cười ha ha rồi vung tay lên, ra hiệu cho mấy cung nỗ thủ bắn loạn lên thành lâu.
- Loảng xoảng!
Dương Mộc bị “dọa sợ” ngã nhào khỏi ghế, vô cùng hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-dai-hoang-de/4603315/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.