Tần Dụ Lãng cao hứng bừng bừng mà xông vào phòng ngủ, kéo Quân Dĩ Duệ từ trong chăn ra “Mau rời giường.”
Quân Dĩ Duệ lấy chăn trùm, nửa ngủ nửa tỉnh mà ứng phó nói: “Ngoan ah, đừng làm rộn… Ngủ một chút nữa thôi.”
Tần Dụ Lãng bổ nhào lên người anh, liều mạng kéo chăn, “Mau đứng lên, em đã làm món cháo tổ yến mà anh thích nhất nha.”
“Nếu vẫn không chịu đứng lên… em sẽ hát cho anh nghe” Thấy người trên giường không có phản ứng gì, Tần Dụ Lãng bắt đầu hát lên, “Đừng nhìn tôi chỉ là một chú cừu, cừu thông minh khó có thể tưởng tượng! Cả ngày cao hứng không gì ngăn cản, mỗi ngày đều đuổi theo ánh mặt trời! Có vấn đề khó khăn ràng buộc tôi cũng sẽ không đau lòng, có nguy hiểm gì ở trước mặt tôi cũng sẽ không bối rối! Cho dù bị đàn sói đuổi bắt, cũng xem đó chỉ là một trò chơi. Bất cứ lúc nào cũng đều yêu thích sự vui vẻ, bay lên nở nụ cười hạnh phúc, cho dù cho dù có vấp ngã cũng sẽ không chán nản mà đứng lên, vào thời tiết như thế nào cũng sẽ cười thật tươi! Tuy tôi chỉ là một chú cừu…”
Câu hát cuối cùng của Tần Dụ Lãng không thể phát ra, vì đã bị Quân Dĩ Duệ phản áp trên giường, hô hấp nóng bỏng của anh phun hết lên mặt cậu.
“Anh làm gì thế… Mau.. Mau đứng lên.” Tần Dụ Lãng nói không trôi chảy, muốn đứng lên, lại hung hăng bị đè xuống.
Nụ cười của Quân Dĩ Duệ rất mê người, anh từng chữ từng chữ một mà trả lời cậu “Em đã không muốn ngủ, anh chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-bat-trach-bat-tuong-ai/2430736/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.