Chương trước
Chương sau
Đôi mắt của Khúc Viễn Phong thâm trầm đi một tí, ngón tay của hắn hơi cong chống tại cằm, khóe miệng cười cười mang theo chút sắc thái cảm động ấm áp .

Lý Thượng Trí nhìn hắn, hỏi: “Sao vậy, nét mặt của em có chút khác trước?”

Khúc Viễn Phong chỉ chỉ Quân Dĩ Duệ cùng Tần Dụ Lãng đang ôm nhau “Anh không nghe ra hàm ý trong lời hát của Quân Dĩ Duệ sao?”

“Cái gì? Không phải anh ta muốn hỏi tiểu Lãng Lãng có nguyện ý ở cùng một chỗ với anh ta sao?”

Khúc Viễn Phong liếc xéo Lý Thượng Trí “Anh thật sự không nghe được chữ đầu tiên của mỗi câu hát sẽ xếp thành một câu hoàn chỉnh sao?”

Lý Thượng Trí tinh tế suy nghĩ lại một chút, “Không có nghe rõ lắm, em nghe cẩn thận vậy sao?”

Khúc Viễn Phong lạnh nhạt mà mở miệng, “Anh thật sự rất rất yêu em, muốn cùng em cho đến vĩnh viễn.”

Lý Thượng Trí lại nhìn nhìn về phía trước, Quân Dĩ Duệ ôm Tần Dụ Lãng về lại chỗ ngồi, hắn hô một tiếng: “Quân thiếu, anh vừa thổ lộ sao?”

Ấm áp khinh bỉ trả lời hắn: “Anh ngốc ah, đây không phải là thổ lộ thì là cái gì? Tôi nghe rất rõ, mỗi chữ đầu tiên ghép lại là ‘Anh thật sự rất rất yêu em, muốn cùng em cho đến vĩnh viễn’.”

“Đúng vậy, mọi người đã hiểu thì tốt rồi, vòng này coi như xong.” Quân Dĩ Duệ cười đưa tay quơ quơ trước mặt Tần Dụ Lãng, hỏi cậu: “Sao em lại thất thần rồi chứ?”

Tần Dụ Lãng biểu lộ có chút ngốc ngốc, cậu chần chờ mà hỏi: “Bài hát vừa rồi là anh tự viết sao? Em chưa có nghe qua…”

“Hiện tại biết là được rồi, vậy bây giờ em đã biết chưa, anh thật sự rất yêu em.” Quân Dĩ Duệ lau khô nước mắt đang chậm rãi chảy ra của Tần Dụ Lãng, nhẹ giọng dỗ dành.

Tần Dụ Lãng đứng dậy hôn hôn lên khuôn mặt Quân Dĩ Duệ, làm cho các nữ sinh hoan hô một trận. Tần Dụ Lãng hào phóng mà đáp lại lời thổ lộ của anh: “Quân Dĩ Duệ, em sẽ luôn luôn yêu anh như vậy, cho đến vĩnh viễn.”

Nói thật hay đại mạo hiểm tiếp tục, đợt thứ hai người thua biến thành Tần Dụ Lãng, cậu chọn đại mạo hiểm.

“Ah, đại mạo hiểm sao?” Tiểu Cốt cười run rẩy hết cả người, sau khi cô nghe xong a Hồ nhỏ giọng nói gì đó, liền nói với Tần Dụ Lãng, “Hiện tại cậu hãy ra khỏi phòng KTV này, sau đó nói một câu ‘Tôi rất thích bạn’ với người đầu tiên cậu gặp được.”

Mặt Quân Dĩ Duệ tối sầm, “Không được, cô là đang dạy vợ của tôi vượt tường… sao?”

Tiểu Cốt nhìn về phía Tần Dụ Lãng “Mặc Tịch, được không? Đây chỉ là trò chơi mà thôi…, cũng không có liên quan gì quá lớn, dù sao nhất định sẽ gặp phải người xa lạ, ra khỏi đây rồi thì không ai nhận ra ai hết nha.”

Tần Dụ Lãng khó xử mà nghĩ một lát, gật đầu đi ra khỏi phòng, nhưng mà điều làm cậu không có ngờ đến chính là “Người xa lạ” mà cậu gặp được kia lại là anh ta.

Tần Dụ Lãng đứng trên hành lang thêm vài phút đồng hồ mới nhìn rõ một bóng người, cậu không nhìn kỹ mặt người kia, bị đám người Ấm áp ồn ào thúc giục đành phải hạ quyết tâm nhắm mắt lại tiến lên, lấy hết dũng khí nói ra: “Tôi… Tôi rất thích…”

Giọng nói của người nọ hình như có chút quen thuộc, gã nói: “Cậu thích gì?”

“Tôi rất thích… anh…” Tần Dụ Lãng nói ra..

“Tần Dụ Lãng, cậu nói thật sao?” Người nọ trực tiếp gọi tên của cậu, Tần Dụ Lãng trợn mắt xem xét, mới phát hiện người nọ lại là Khúc Viễn Dương.

“Khúc Viễn Dương? Sao anh lại ở đây?” Tần Dụ Lãng lập tức có cảm giác không còn mặt mũi gặp người nữa, cậu lại có thể nói những lời này với Khúc Viễn Dương.

Khúc Viễn Dương cười gập cả lưng, tà tà mà cười, bộ dạng bờ môi mở ra mười phần mê người, “Tôi thật muốn biết cậu có ý gì khi nói những lời này hơn?”

Tần Dụ Lãng xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, cậu vẫn chưa trả lời đã bị một bàn tay to kéo ra phía sau, giọng nói của Quân Dĩ Duệ vang lên: “Trùng hợp là cậu như vậy, cậu đang tụ hội với bạn bè sao?”

Khúc Viễn Dương nhún nhún vai, “Tôi cùng mấy nhà xuất bản bàn bạc chi tiết việc xuất bản sách mới, sau khi xong việc mới đề nghị bọn họ đi karaoke.” Gã đến gần hơn một chút, “Nhưng mà tôi không nghĩ tới tôi chỉ ra ngoài đi vệ sinh, lại có thể gặp Tần Dụ Lãng đáng yêu tỏ tình với tôi như thế nha.”

Quân Dĩ Duệ quay người lại để bảo Tần Dụ Lãng về trước đi, sau đó cùng Khúc Viễn Dương đi tới nơi khác.

“Xem ra cậu đã theo đuổi được cậu ta rồi hả?” Khúc Viễn Dương vỗ vỗ vai Quân Dĩ Duệ, “Hình như cậu ta rất nghe lời cậu nói đó nha.”

Quân Dĩ Duệ dựa lên tường, “Ừ, xem như thế đi, tôi rất yêu em ấy, hiện tại em ấy cũng rất yêu tôi.”

Khúc Viễn Dương nở nụ cười, “Cậu đang khoe khoang sao? Cuối cùng cũng bẻ cong cậu ta rồi,trước đây tôi chỉ có chút hứng thú với cậu ta mà thôi, nhưng mà vừa rồi lúc cậu ta cúi đầu nói với tôi cậu ta thích tôi… Nói như thế nào đây, cảm giác có chút động tâm a.”

Ánh mắt Quân Dĩ Duệ trở nên phòng bị.., “Là bạn bè nhiều năm như vậy rồi, cậu không thể ngay cả nam nhân của tôi cũng muốn cướp a?”

“Tôi có nói là muốn cướp cậu ta sao? Quân thiếu cậu đừng quá cảnh giác như vậy, cậu ta cũng đã thích cậu rồi, sao tôi có thể làm loại chuyện phá hoại tình cảm của người khác như vậy được.” Khúc Viễn Dương bất đắc dĩ mà nhìn Quân Dĩ Duệ, thần sắc trầm tĩnh lại, “Tôi chỉ hiếu kỳ, sao tôi lại có loại cảm giác này với cậu ấy mà thôi?”

Quân Dĩ Duệ thẳng thắn mà trả lời “Tôi cũng chỉ là nhìn thấy em ấy lần đầu tiên, tôi đã yêu mến em ấy rồi. Có lẽ trên người em ấy có chỗ nào đó khiến cho tôi mê luyến a.”

“Cậu đã yêu đàn ông, Phong cũng yêu đàn ông, chẳng lẽ cái này thật sự là ngưu tầm ngưu mã tầm mã sao?” Khúc Viễn Dương trêu chọc, “Xem ra tôi thật sự đã tịch mịch quá lâu, cần phải nhanh chóng tìm người để lấp đầy khoảng trống trong tình cảm a.”

Quân Dĩ Duệ vung một quyền, “Nhà văn đều đạo đức giả như vậy sao? Nhưng mà cậu cũng nên tìm người nào đó ở cùng cậu đi, để tránh cậu nhịn không được mà thèm muốn vợ tôi.”

Khúc Viễn Dương ha ha cười nói: “Cậu yên tâm, cậu cứ nắm Tần Dụ Lãng cho chắc a, tôi nhất định sẽ tìm được một người thích hợp với tôi hơn cả cậu ta.”

“Đi chết đi, em ấy không thích hợp với cậu chút nào.” Quân Dĩ Duệ vui vẻ mà trả lời một câu.

Tần Dụ Lãng thấy Quân Dĩ Duệ quay lại ghế ngồi hỏi: “Anh đã nói gì với Khúc Viễn Dương vậy?”

“Chỉ là giúp em giải thích vừa rồi là trò chơi nói thật hay đại mạo hiểm mà thôi, bảo cậu ta đừng hiểu lầm.” Quân Dĩ Duệ hời hợt nói, liền gia nhập trò chơi.

Mãi cho đến nửa đêm 12h, mọi người vẫn chưa thỏa mãn mà nhao nhao rời đi, Lý Thượng Trí cùng Khúc Viễn Phong tạm biệt Tần Dụ Lãng ở bãi đỗ xe sau đó lái xe về nhà.

Quân Dĩ Duệ hỏi Tần Dụ Lãng: “Hôm nay thế nào, cảm thấy vui vẻ không?”

Tần Dụ Lãng vui vẻ mà trả lời anh, “Cũng không tệ lắm, các cô ấy đều rất tốt, rất hoạt bát sáng sủa ah, lại rất nhiệt tình rất cởi mở.” Nói xong Tần Dụ Lãng đã cảm thấy dùng những…từ này hình dung các cô gái kia vẫn chưa đủ.

“Vậy là tốt rồi, còn sợ em sẽ cảm thấy không thoải mái.” Quân Dĩ Duệ một tay lái xe, một tay nắm chặc lấy bàn tay của Tần Dụ Lãng.

Ánh đèn đường mờ vàng chiếu xuống, trong xe mở các bài tình ca lãng mạn nhẹ nhàng, đường cong bên mặt Quân Dĩ Duệ trở nên rõ ràng, Tần Dụ Lãng dần dần có chút bị cuốn hút.

Cậu nghe Quân Dĩ Duệ nói: “Đêm nay không trở về nhà được không? Chúng ta đi khách sạn.”

Cậu gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.