Tần Dụ Lãng bực bội vuốt vuốt mái tóc, đóng máy tính lại, quay quay cái ghế, quay mắt về phía giường, quát lên: “Quân Dĩ Duệ.”
Quân Dĩ Duệ tựa ở đầu giường đang xem tạp chí, nghe thấy tiếng Tần Dụ Lãng, hơi ngẩng đầu, hỏi: “Em thu xong rồi?”
“Mẹ nó, ông đây không thu nữa!” Biểu lộ của Tần Dụ Lãngcó chút mất hứng “Phần chơi đùa ở hồi cuối cùng anh đã xem chưa?”
Quân Dĩ Duệ nghĩ nghĩ, “Là chơi đùa trên giường?”
Tần Dụ Lãng đi tới, nằm lên giường “Đúng vậy, ông đây sẽ không thu âm cái loại H cao như vậy.”
Quân Dĩ Duệ để tạp chí qua một bên, bày ra một nụ cười xấu xa, đè lên người Tần Dụ Lãng, “Chúng ta luyện tập một lần trước thì như thế nào?”
Tần Dụ Lãng hắc tuyến đầy trán, từ sau khi cậu bị ăn xong lau sạch, cậu đã cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là ham muốn vô độ, cái gì gọi là tinh bì lực tẫn*.
(Tinh bì lực tẫn [精疲力尽]: “Tinh” [精] và “lực” [疲] là “tinh lực” [sức lực cùng tinh hoa / tinh khôn] ; “bì” [疲] là mệt mỏi, mệt nhọc ; “tẫn” [尽] là tận, cạn hết. Có thể tạm hiểu là “sức cùng lực kiệt”)
Hầu như mỗi buổi tối Quân Dĩ Duệ đều dùng đủ loại lý do để chạy đến phòng cậu, sau đó chính là có đuổi như thế nào anh cũng không đi, cho đến khi quá muộn, cậu có vắt hết óc suy nghĩ thì cũng không thể chống lại anh, đành phải để mặc cho anh xâm lược.
“Hiện tại là ban ngày nha, Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-bat-trach-bat-tuong-ai/2430719/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.