Quân Dĩ Duệ nghe thấy tiếng chuông cửa, nhưng lại không nghe thấy tiếng mở cửa phòng Tần Dụ Lãng.
Anh mang dép lê ra khỏi phòng, đang nghĩ ngợi Tần Dụ Lãng đi đâu, lại nhìn thấy trong phòng cậu không có một bóng người.
Anh nhanh chóng đi xuống lầu, mở cửa ra thứ đập vào mắt anh đầu tiên chính là khuôn mặt của người bạn thân mấy ngày nay không thấy – Khúc Viễn Dương. Bỏ qua Khúc Viễn Dương, nhìn ra phía sau mới nhìn thấy thân ảnh của Tần Dụ Lãng.
Quân Dĩ Duệ tránh người “Sao cậu lại tới đây?”
Khúc Viễn Dương trực tiếp đi vào, “Rất ồn a, tôi nhìn thấy bạn trọ mới của cậu ở trong vườn nhà tôi, vừa vặn cậu ấy quên mất đường về nhà, nên tôi đưa cậu ấy về đây.”
Tần Dụ Lãng nhìn thoáng qua Quân Dĩ Duệ, phát hiện sắc mặt của anh cũng không phải tái nhợt, mà là mang theo chút ửng hồng.
Quân Dĩ Duệ hỏi Tần Dụ Lãng: “Em lạc đường? Vậy em đi ra ngoài làm gì?”
“Tôi… Tôi đi ra ngoài hít thở không khí.”
Tần Dụ Lãng thay đổi dép lê, nghe thấy tiếng của Khúc Viễn Dương “Quân thiếu, nghe nói cậu bệnh hả? Như thế nào, cậu là mình đông da sắt mà cũng có lúc không chịu nổi sao?”
Quân Dĩ Duệ không để ý tới Khúc Viễn Dương trêu chọc, khẽ dựa vào ghế sô pha.
Tần Dụ Lãng giải thích cho Khúc Viễn Dương nghe: “Hôm qua,tôi nấu cơm cho anh ấy ăn, kết quả anh ấy hình như ăn thành bệnh…”
“Cậu biết làm cơm?” Khúc Viễn Dương nở nụ cười, mặt lạnh lùng mấy bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-hu-bat-trach-bat-tuong-ai/2430710/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.