Dịch giả: góckhuất “Đoan Mộc sư đệ, vừa rồi đệ dùng thần thông gì thế?” Một nồi canh cá đầy ắp đã bị ăn sạch nhưng hình như mọi người vẫn còn thòm thèm, muốn ăn nữa. Nhất là mấy đứa trẻ kia, ánh mắt sáng lên khi nhìn hai con gà núi Đoan Mộc Vũ đang nướng. Thật đáng thương cho bọn chúng, từ lúc lên Phù Vân Sơn tới nay, không biết đã bao lâu không được thưởng thức mỹ vị rồi. Tác Ly và Trình Nguyệt thì ngược lại. Hai người chú ý nhiều hơn đến cách lóc thịt cá vô cùng kỳ diệu của Đoan Mộc Vũ vừa rồi. “Thần thông sao? Không phải, hỏa hầu mà thôi!” Khóe miệng Đoan Mộc Vũ chợt cười mỉm. Hỏa hầu mà hắn nói không phải xét tài nấu nướng, mà là một loại cảm giác đã trải qua thiên chuy bách luyện. Bất cứ vật gì, nhìn một lượt là có thể dễ dàng phá giải. Song lấy cảnh giới của Tác Ly và Trình Nguyệt thì sẽ rất khó hiểu. Quả nhiên, hai người bọn họ ấp úng không giải thích được. Đoan Mộc Vũ cũng không nói thêm gì, chỉ chăm chú nướng hai con gà núi. Hiện tại, hắn dần dần tìm được chút ít cảm giác của mình. Cơm xong, Đoan Mộc Vũ đang định rời đi thì Tác Ly bỗng nhiên nói rất nghiêm túc: “Đoan Mộc sư đệ, mặc dù trên phương diện pháp thuật thần thông ngươi rất tài giỏi, nhưng những thứ ngươi biết được không phù hợp để tu hành trên Phù Vân Tông, cho nên ngươi vẫn phải bắt đầu lại từ đầu. Chuyện tu hành không thể qua loa. Ta không quan tâm quá khứ của ngươi, nhưng nếu đã gia nhập Phù Vân Tông thì chuyện tu hành mỗi ngày không được xao nhãng. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy cùng mấy người tiểu sư đệ tiểu sư muội tu luyện, mưa gió không được lười biếng. Chuyện này vốn là do đại sư huynh chịu trách nhiệm, nhưng đại sư huynh không có ở đây, Nhị sư huynh cũng không, Tam sư tỷ càng không có mặt. Vì vậy, để ta chịu trách nhiệm!” Nghe thấy Tác Ly nói vậy, Đoan Mộc Vũ liền gật đầu. Trong trí nhớ của hắn mặc dù có một bộ công pháp tu luyện vô cùng lợi hại, đến mức đảo lộn trời đất. Nhưng công pháp này quá mức cường hãn, nhất định phải là Yêu tộc mới có thể tu luyện. Cánh cửa này quá cao, cho nên hắn trải qua ba ngàn năm chỉ phí thời gian. Đương nhiên năm đó hắn là Yêu Đế, đối với công pháp thần thông của loài người không thể nào không đọc lướt qua, ví dụ như Lôi Chưởng vẽ trong tay Trình Nguyệt chính là một trong số đó. Nhưng những thứ này cũng chỉ có thể coi là bề ngoài mà thôi, sao có thể đánh đồng cùng bộ công pháp kia của hắn? Hơn nữa hắn nản lòng thoái chí, cũng không có hứng thú tu luyện. Cho nên đến ngày nay, trừ trí nhớ năm đó ra thì có thể coi là hắn lại bắt đầu một lần nữa. Mà công pháp của Phù Vân Tông tuy không tính rất mạnh, nhưng ít ra cũng đầy đủ, luyện tập một chút cũng không có sao. Nói không chừng, nhờ nó sẽ thay đổi phần nào con người yếu đuối của hắn. Còn về phần muốn tu luyện đến trình độ nào? Đoan Mộc Vũ lại không quan tâm. Hắn chỉ muốn thoát khỏi cơn ác mộng đã làm khổ hắn suốt ba ngàn năm qua thôi. Cái gọi là cao thủ chẳng qua chỉ là mây trôi. Ngoài ra, Đoan Mộc Vũ cũng muốn biết chút ít chuyện tình ba ngàn năm qua. Trải qua ba ngàn năm phát triển, Tu Tiên Giới của nhân loại vốn yếu ớt cực độ đến cuối cùng đã mạnh đến mức nào? Cùng Đoan Mộc Vũ nghe Tác Ly dạy dỗ còn có ba người. Một là Lam Mị - một bé gái rất tinh tế và dịu dàng. Nó sở hữu một đôi mắt to long lanh như hồ nước nhưng lại không thích nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe. Hai là Lý Dật Phong. Cái tên này nghe rất tiêu sái, nhưng hình dáng con người lại vô cùng xấu xí, đầu tròn vo, bụng cũng tròn vo. Nó khiến người khác rất tò mò là hằng ngày ăn cái gì? Không phải là lúc nào cũng ăn các loại linh đan chứ? Bởi vì mới vừa rồi nó ôm cái hồ lô màu vàng, chính là vật chứa linh đan ăn trộm được từ chỗ Khô Mộc, tất cả đều là linh đan mà Khô Mộc luyện ra. Rất may Khô Mộc chỉ luyện chế các loại linh đan bồi bổ cơ thể, nếu không có thể xảy ra chuyện lớn. Cuối cùng, chính là đứa trẻ hay xấu hổ được gọi là Thục Nguyệt. Đứa nhỏ này nói chuyện cũng đỏ mặt, người khác nhìn một chút cũng đỏ mặt, người bên cạnh nói chuyện nó cũng sẽ đỏ mặt một chút, cúi gằm cái đầu nhỏ. Quả thực giống như một cô bé hay xấu hổ! Trừ ba người này ra, Trình Nguyệt không cần phải nghe Tác Ly dạy nữa. Mà hai người đứa Hành Vân và Hành Không đã nhập môn bốn, năm năm rồi. Đến hôm nay hai đứa cũng đã nắm giữ một trình độ nhất định. Hơn nữa chúng còn làm đạo đồng của Thương Minh Tử, cho nên sau khi lau miệng đã sớm chuồn mất. “ Ngồi!” Tác Ly vung tay lên, liền khoanh chân ngồi xuống trên cỏ. Lam Mị cùng Thục Nguyệt tất cả đều biết và làm theo. Duy chỉ có Lý Dật Phong, cái đầu tròn vo không chịu an phận, hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết đang suy nghĩ ý xấu gì? Đoan Mộc Vũ cũng ngồi xuống một bên. Đối với hắn mà nói, nghe Tác Ly truyền thụ cách tu luyện thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cái hắn cần chính là thứ một con người mới bắt đầu cần có. Giống như trước, Tác Ly cũng hiểu nếu bàn về pháp thuật thần thông thì Đoan Mộc Vũ mạnh hơn hắn quá nhiều. Nhưng Đoan Mộc Vũ đã là đệ tử gác cổng của Phù Vân Sơn thì phải theo quy củ của Phù Vân Sơn. Hơn nữa tu hành một đạo, huyền cơ rất nhiều, trăm nhà đua tiếng, đều có ưu khuyết. Lúc này, Đoan Mộc Vũ ở trên pháp thuật thần thông vượt qua hắn, nhưng không thắng nổi sư tôn của hắn là Thương Minh Tử. Thậm chí cũng không thắng nổi Khô Mộc cùng Anh Như. Đã như vậy, một lần nữa luyện tập tu hành công pháp của Phù Vân Sơn thì có gì không thể? Ho khan một tiếng, Tác Ly trịnh trọng mở miệng nói: “Đoan Mộc sư đệ, tiểu sư đệ, tiểu sư muội nghe này. Cách thức tu hành của chúng ta được truyền thừa đã lâu, song cho đến ba ngàn năm trước trở lại đây mới có chút thành tựu. Ba đại tông môn sánh ngang với nhau, mấy chục trung, tiểu tông môn cùng tu hành thế gia rối rít xuất hiện, công pháp tu hành lại càng vô số. Nhưng vô luận công pháp tu hành như thế nào thì trên cảnh giới tu hành lại là tương đồng nhau. Thậm chí, ở Yêu Giới cũng là như thế. “Từ trước tới nay, cách phân chia cảnh giới tu hành đã quy định như sau. Tổng cộng phân chia làm ba cảnh giới lớn, phân biệt là cảnh giới Phàm Nhân, cảnh giới Thiên Nhân cùng với cảnh giới Tiên Nhân! Ba cảnh giới lớn này, chính là ba giai đoạn quan trọng trong tu hành. Cảnh giới Phàm Nhân, danh như ý nghĩa - chính là trong giai đoạn này cùng người phàm có chung nhịp thở, thân thể phàm thai. Mà cảnh giới Thiên Nhân lại là siêu thoát thêm một bước. Thiên Nhân có thể cảm ứng, cùng thiên địa vạn vật câu thông. Về phần cảnh giới Tiên Nhân, chính là đại thành cảnh giới - Là Thiên Thần trong truyền thuyết - Mọi bộ phận cơ thể không có chỗ nào mà không đạt đến cảnh giới Tiên Nhân. “Mà bên trong từng cảnh giới lớn lại phân chia làm bốn cảnh giới nhỏ. Hiện nay, chúng ta chỉ cần hiểu rõ cảnh giới Phàm Nhân cùng cảnh giới Thiên Nhân là đủ. Bốn cảnh giới nhỏ trong cảnh giới Phàm Nhân phân biệt là: Tàng Phong, Động Huyền, Linh Thai, Tinh Uẩn! Trong đó Tàng Phong là bước đầu tu luyện của cảnh giới, phải thu thiên địa linh khí cùng tự thân tinh khí một lúc. Luyện tinh hóa khí, cuối cùng tạo thành pháp lực. Trong quá trình này phải giữ vững tinh thần, không để ngoại cảnh quấy rầy làm cho khí tức hỗn loạn; đến khi âm dương tương hợp tự nhiên sẽ thành công. Đó chính là Tàng Phong. Cảnh giới này là đơn giản nhất cũng là dễ dàng nhất khi tu luyện. Chỉ cần ngươi có thể đem tinh khí trong bản thân mình kết hợp cùng linh khí ngoại giới là có thể hóa thành pháp lực. Nhưng pháp lực có thâm hậu, thực lực có mạnh yếu. Cho nên giữa hai người ở cảnh giới Tàng Phong thì thực lực giữa họ cũng có khác biệt. Sự vi diệu trong đó thì bản thân các ngươi phải tự mình tu hành, từ từ mới lĩnh ngộ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]