Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Cô Độc

"Đoan Mộc sư huynh, sơn môn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này Lam Mị nhỏ giọng hỏi, mặc dù nó chỉ mới mười hai tuổi nhưng không giống nhóc mập, rất nhiều chuyện có thể hiểu được.

"Một lời khó giải thích hết. Chuyện này cứ từ từ, khi nào tìm được Ninh sư tỷ của các ngươi thì sẽ có lời giải đáp!" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói. Mặc dù hắn đoán được đại khái chân tướng nhưng cũng cần một lời giải thích.

"Thế à! Tiểu Mị Nhi biết rồi, sư huynh không nên tức giận. Ninh sư tỷ là người tốt!" Lam Mị kéo tay Đoan Mộc Vũ lắc lắc, nũng nịu nói. Nó nhận ra trong giọng nói của Đoan Mộc Vũ có phần không vui.

Đoan Mộc Vũ cười trừ, không nói thêm gì. Hắn đặt Lam Mị và nhóc mập lên lưng Đại Hắc, ba người một gấu liền nhanh chóng rời đi.

Lúc này trời đã sáng trưng, bọn họ chạy xa khỏi Phù Vân Sơn ít nhất cũng bảy tám trăm dặm. Để không chạm trán tà tu Hắc Thành, Đoan Mộc Vũ chẳng những thu liễm khí tức mà còn cẩn thận đi luẩn quẩn hồi lâu mới theo hướng Bắc chạy tới Lạc Tinh Tông.

Lần này tới Lạc Tinh Tông chủ yếu là vì Lam Mị cùng nhóc mập có chỗ để tu luyện, còn bản thân Đoan Mộc Vũ thì không sao cả. Hắn ở đâu cũng có thể tu luyện nhưng đối với đám Lam Mị và nhóc mập thì thời gian hiện nay là giai đoạn quan trọng không thể trì hoãn! Bởi vì chỉ cần hai đến ba năm nữa, lấy tư chất của Mị Nhi tất nhiên có thể tiến giai cảnh giới Động Huyền.

Còn về đám người Ninh Chi Đồng, giờ phút này khẳng định cũng không có ở Thất Tinh Môn cho nên chuyện này để sau này hẵng tính.

Không cách nào ngự kiếm phi hành nên ước chừng một tháng sau Đoan Mộc Vũ mới chạy đến ngoài sơn môn của Lạc Tinh Tông. Khi tới nơi, việc đầu tiên hắn làm là tìm một nơi bí mật trong lòng núi gần đó để cho Đại Hắc bảo về Lam Mị cùng nhóc mập, còn hắn đến Lạc Tinh Tông quan sát tình hình.

Có thân phận Hạ Mạch Nhiên nên sẽ không xảy ra vấn đề gì, Liễu Lịch sẽ không phản bội hắn tuy nhiên có một vấn đề duy nhất chính là chuyện xảy ra ở Bắc Hải Cô Thành. Liệu Liễu Lịch có bị vu oan không? Vì Lan Đình và Trình Bân cũng rất có thể tìm được đường sống, nếu như bị bọn chúng cắn ngược lại một phát thì nhất định Liễu Lịch sẽ gặp phiền phức.

Sơn môn của Lạc Tinh Tông không đơn sơ giống Phù Vân Sơn, thực tế thì cả môn phái này nằm trên năm tòa núi lớn, phương viên phạm vi ít nhất cũng gần trăm dặm. Mà môn phái này cũng không thần bí như Phù Vân Sơn, từ dưới chân núi đã xây dựng một lối đi bằng đá rất chỉnh tề, bằng phẳng nên cho dù là phàm nhân cũng có thể đi lên sơn môn Lạc Tinh Tông.

Thực tế đúng là vậy! Ở dưới sơn môn Lạc Tinh Tông có đến sáu bảy tiểu trấn của phàm nhân, rất là phồn hoa. Mỗi tiểu trấn ước chừng đều có trên vạn người, dân chúng ở các tiểu trấn này tựa hồ cũng hiểu biết về Lạc Tinh Tông. Họ không thuộc sự quản hạt của Đế quốc Đại Tần, mọi người sắc mặt hồng nhuận, thanh âm vang dội, thân thể khỏe mạnh, hiển nhiên được hưởng ít Thiên Địa Linh Khí. Nói không chừng đời sau của những người phàm này có khả năng tiến vào Lạc Tinh Tông để tu hành, điểm này coi như cũng có lợi thế.

Đoạn đường Đoan Mộc Vũ đi lên, trùng hợp gặp phải ba đệ tử của Lạc Tinh Tông từ trên núi đi xuống. Bọn chúng thấy Đoan Mộc Vũ giống như nhìn thấy quỷ, sững sờ hồi lâu. Sau một hồi sửng sốt một đệ tử Lạc Tinh Tông kinh ngạc nói: "Hạ Mạch Nhiên, ngươi còn sống sao?"

Nghe thấy hắn hỏi thế, Đoan Mộc Vũ khẽ cau mày bởi vì ba đệ tử Lạc Tinh Tông tuy kinh ngạc nhưng trong không có vẻ khinh bỉ như trước mà ngược lại là kính sợ.

"Ờ! Ta còn sống, có vấn đề gì sao?"

"Hắc hắc, dĩ nhiên là không! Thật không ngờ ngươi vốn không có tiếng tăm gì mà thực lực lại cường hãn đến thế! Lúc trước Chương Lan ta có nhiều lần đắc tội, mong ngươi bỏ quá!" đệ tử Lạc Tinh Tông này lúng túng cười nói, hai người bên cạnh hắn cũng cười làm lành.

"Được rồi, Liễu Lịch sư tỷ đã trở về chưa?" Đoan Mộc Vũ gật đầu, trong lòng liền khẳng định với tình hình hiện nay có lẽ Liễu Lịch đã nói rõ ràng chuyện ngày đó, nếu không ba người Chương Lan sẽ không có bộ dạng này.

"Hắc, Liễu sư tỷ đã sớm trở về sơn môn rồi. Không ngờ hai người Lan Đình và Trình Bân lại có bộ mặt như thế, vứt bỏ đồng môn chạy trốn một mình đã không nói, ngược lại còn muốn trả đũa, vu hãm Liễu sư tỷ. Nếu không phải có người của Vô Cực Môn làm chứng, ắt hẳn kế hoạch của bọn chúng sẽ thành công rồi. Bọn chúng đáng bị xử phạt!" Vẻ mặt Chương Lan xúc động, phẫn nộ nói. Nhưng ngay sau đó tiếng nói vừa chuyển, vừa cười: "Tuy nhiên Hạ Mạch Nhiên ngươi bình an trở về, chỉ dựa vào lực lượng một người chém chết yêu cầm Tử Mục, chắc hẳn chưởng môn sẽ có trọng thưởng, rất có khả năng trở thành thập tam thủ đồ Tử Trúc Viện. Chúng ta liền chúc mừng ngươi trước!"

"Đa tạ!" Đoan Mộc Vũ chắp tay, từ biệt ba người Chương Lan rồi tiếp tục tiến vào sơn môn Lạc Tinh Tông. Mà trên đường đi, quả nhiên chỉ cần gặp phải đệ tử của Lạc Tinh Tông thì hơn phân nửa đều nhìn hắn với vẻ kính sợ mà cũng có người ghen tỵ. Xem ra Liễu Lịch không keo kiệt gì khi báo công cho hắn. Chẳng qua đây không phải việc hắn muốn, cái hắn muốn là lén đem Lam Mị cùng nhóc mập vào Lạc Tinh Tông nhưng hiện tại nhiều người chú ý như vậy thì chuyện này không dễ nữa rồi.

Đi thẳng về phía trước, Đoan Mộc Vũ nhanh chóng đến được ngã ba ngày đó! Hai con đường, một cái dẫn đến Mộc Tuyết Viện, một cái tới Tử Trúc Viện. Lúc trước hắn đi nhầm một lần, lần này nhất định sẽ không sai.

Theo con đường lát đá xanh đi về phía trước sáu bảy dặm, thế núi vừa chuyển lâp tức hắn thấy một cốc nhỏ ở phía trước. Cốc nhỏ này trồng đầy trúc, thỉnh thoảng ẩn hiện một vài dãy phòng ốc. Chắc chắn nơi đây là Tử Trúc Viện rồi, nhưng Đoan Mộc Vũ lại cảm thấy nhức đầu bởi vì hắn không biết mình đang ở nơi nào của Tử Trúc Viện cả!

Trong lúc hắn đang chần chờ, bỗng một luồng kiếm quang từ đằng xa bay tới, hạ xuống mặt đất nơi hắn đang đứng. Đây là một nam tử đạt cảnh giới Linh Thai, trên miệng có một hàng ria mép, vẻ mặt nghiêm trang, ánh mắt lăng lệ. Sau một lúc đánh giá Đoan Mộc Vũ, hắn mới cau mày hỏi: "Ngươi chính là sư đệ Hạ Mạch Nhiên?"

"Đúng vậy!" Đoan Mộc Vũ gật đầu, trong lòng không khỏi thầm hô may mắn. Có thể nói ở Lạc Linh Tông, Hạ Mạch Nhiên giống như không hề tồn tại.

Thấy Đoan Mộc Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngay cả cử chỉ thi lễ vấn an cũng không có thì hắn không khỏi nhíu mày lần nữa.

"Liễu Lịch sư muội khen ngươi hết lời nhưng ta thấy chẳng ra sao cả. Hôm nay, nếu ngươi đã sống trở về thì coi như có công, thập tam thủ đồ Tử Trúc Viện vừa lúc thiếu một vị trí, chính là ngươi. Theo quy củ, sau khi trở thành thập tam thủ đồ thì ngươi có thể tự đến một tòa tinh xá hoặc tự mở động phủ. Bây giờ ngươi tới Chấp Sự Đài lo công việc đi!"

Nói cho hết lời, gã nam tử kia liền lập tức rời đi. Hiển nhiên hắn có trách nhiệm quản lý Tử Trúc Viện nhưng điều này khiến Đoan Mộc âm thầm than thở một tiếng. Hắn nhìn lại tinh xá trong rừng trúc mới hiểu thì ra đây là chỗ dành cho thập tam thủ đồ hoặc đệ tử có thực lực của Tử Trúc Viện trú. Với tình huống của Hạ Mạch Nhiên lúc trước thì đoán chừng ngay cả chỗ ở cũng không có!

Nhưng chính điều này cũng làm hắn thêm đau đầu. Hắn có thể tới được Tử Trúc Viện nhưng lại không biết Chấp Sự Đài ở đâu Hắn càng không thể mở miệng mà hỏi người khác được!

Nghĩ tới nghĩ lui, Đoan Mộc Vũ định không đến Chấp Sự Đài nữa. Mà Liễu Lịch sau khi nghe tin tức hắn trở lại tất nhiên là sẽ tới tìm hắn, đến lúc đó không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết sao?

Lập tức hắn liền theo con đường đá xanh, chầm chậm đi về phía trước thuận tiện quan sát Tử Trúc Viện một phen. Thật ra Tử Trúc Viện chiếm diện tích khá rộng, tổng cộng chiếm lấy hai ngọn núi, ba cái sơn cốc, cộng thêm nửa đầm nước. Đầm nước này chính là cái đầm dưới thác nước ngày đó hắn trốn ra. Nơi đó do Mộc Tuyết Viện, Tử Trúc Viện, cùng một viện khác cùng sở hữu.

Nhân số của Tử Trúc Viện có bao nhiêu người thì Đoan Mộc Vũ không rõ ràng lắm nhưng có ít nhất mười ba tinh xá, xem ra là chuyên cung ứng cho thập tam thủ đồ. Mỗi tòa tinh xá cũng chiếm diện tích rất lớn, chẳng những trong tinh xá có đan phòng, luyện thất, tĩnh thất mà còn có mảnh linh điền lớn, xem như tương đối đầy đủ.

Trừ tinh xá ra thì khu vực khác có thể tự do lựa chọn mà ở, làm động phủ tu luyện nhưng điều kiện khác biệt rất nhiều với các tinh xá kia.

Đoan Mộc Vũ vòng quanh một vòng, bất tri bất giác đến thác nước hồi trước. Chỉ thấy xung quanh đầm nước có vài chục đệ tử Lạc Tinh Tông khoanh chân đả tọa tu luyện. Nơi này là một trong những nơi tự tập lốc xoáy linh khí của Lạc Tinh Tông, cho nên thích hợp tu luyện nhất.

Mà việc khiến hắn vui mừng chính là Liễu Lịch cũng ở chỗ này, lập tức hắn kiên nhẫn chờ đợi ở phía xa. Chẳng qua bất ngờ chính là hắn mới đợi không bao lâu thì cảm thấy có một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình! Hắn ngẩng đầu lên, thì thấy chủ nhân đôi mắt chính là con cự mãng Kim Mục!

Trong lòng hắn nghĩ thế là xong rồi!

Đoan Mộc Vũ vốn tưởng rằng cự mãng sẽ không có chú ý tới hắn, nhưng bây giờ xem xét rõ ràng con cự mãng này đã phát hiện lai lịch của hắn. Cự mãng cấp bậc Kim Mục tương đương với người tu hành cảnh giới Tinh Uẩn!!!

Song cũng may Kim Mục cự mãng này nhìn hắn xong liền thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng Đoan Mộc Vũ đã sớm quyết định, sau này không bao giờ tới nơi này nữa chứ nếu không sớm muộn gì cũng bị cự mãng này phát hiện.

Cứ như thế hai ba canh giờ sau, đến khi mặt trời ngả về phía Tây thì mọi người tu luyện ở đầm nước lúc này mới rối rít thu hồi công pháp. Người đầu tiên Liễu Lịch trông thấy là Đoan Mộc Vũ. Đầu tiên nàng khẽ ngẩn người rồi chợt mừng rỡ nhưng nàng không đi tới đây. Nàng khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt báo cho hắn biết có Kim Mục cự mãng rồi liền theo một đám đệ tử Lạc Tinh Tông cúi người chào Kim Mục cự mãng, im lặng rời đi.

Thấy cảnh này, trong lòng Đoan Mộc Vũ mới hiểu được con Kim Mục cự mãng này có thân phận cỡ nào ở Lạc Tinh Tông. Chẳng phải là giống như sư tôn bình thường sao? Hắn mạo hiểm xông tới như thế khó trách bị nó phát hiện.

Đang định len lén chạy đi thì gió bỗng gào thét, thân ảnh của Kim Mục cự mãng đã hiện ra ở trước mặt hắn, ngăn cản đường đi! Đúng lúc hắn cho là đại sự không ổn thì cự mãng này lại dùng tiếng người mà nói:" Ta đã từng thấy ngươi lén lút mò lên từ thủy động dưới thác nước, lại cùng với một người chết nói chuyện. Hôm nay ngươi vì hoàn thành nguyện vọng cho hắn mà đến hay sao?"

Lời vừa ra, da đầu Đoan Mộc Vũ dựng đứng! Thì ra ngày đó Kim Mục cự mãng lại ở phía sau lén theo dõi mình, nhưng mà thoạt nhìn nó cũng không có ác ý gì chứ nếu không đã sớm vạch trần rồi.

"Ngươi không cần lo lắng, ta không phải hộ sơn linh thú nơi đây! Ta chỉ là tạm trú ở nơi này, sẽ không rảnh quản quá nhiều chuyện. Nhưng mà bằng hữu của ta gần đây gặp phải một chút khó khăn, nàng cần luyện chế một loại linh đan trong đó có một vị thuốc chủ yếu chính là Băng Ngọc Linh Chi. Tuy nhiên nó có phẩm chất hơi kém một chút, ngươi vừa vặn tu hành công pháp hàn thuộc tính tinh thuần nhất, cho nên, nếu ngươi nguyện ý giúp ta một tay, dùng hàn khí của bản thân ôn dưỡng Băng Ngọc Linh Chi để có phẩm chất cao hơn thì ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng kia, mặt khác còn có hậu tạ. Lấy thực lực hiện tại của ngươi, chỉ cần hai ba năm là đủ! Ý ngươi thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.