Biệt viện Tiều Sơn vẫn như xưa, không có biến hóa gì quá lớn. Chính xác mà nói thì nơi đây vẫn hoang vu như cũ, chỉ có mười căn phòng đơn sơ dựng từ đá tảng đứng thẳng ở nơi đây.
Đoan Mộc Vũ không làm kinh động đám người Từ Trần Phong, sau khi phân phó để Đại Hắc đi lựa một chỗ tu luyện hằng ngày ở gần đó thì hắn liền chắp tay kiên nhẫn chờ đợi.
Không tới nửa canh giờ sau, hắn đã thấy Triệu Khắc đẩy cửa nhà đá đi ra. Nhưng vẻ mặt Triệu Khắc sầu khổ, chính xác là thống khổ giống như vừa ăn hoàng liên vậy! Gương mặt to cứ mãi dán vào một căn phòng đá khác nên không nhìn thấy Đoan Mộc Vũ, chẳng qua lại chợt hét gầm lên: "Địa Lão Thử, còn không mau lăn ra ngoài? Lão tử sắp bị đói chết rồi này! Một con chuột như ngươi thì đả tọa tu luyện cái nồi gì? Không thấy ngay cả lão tử tư chất cao thâm ưu tú bực này mà hiện tại chỉ mới vừa vặn nhập môn hay sao? Nhanh lên một chút! Tối nay lão tử muốn ăn thịt heo rừng!"
Triệu Khắc nói một tiếng quả thực giống như là một tảng đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng, sau đó liên tiếp có vài tiếng rống giận từ mấy căn phòng đá bên cạnh vang lên!
"Triệu Khắc khốn kiếp, gào cái gì mà gào? Lão tử từ lúc bình minh đã đả tọa, ước chừng đếm được ba ngàn tám trăm chín mươi chín con khỉ, mới vừa có chút cảm giác nhập định thoáng cái đã bị ngươi cắt đứt! Ngươi không biết nếu bị tẩu hỏa nhập ma là ta đi bán muối sao?" Thanh âm này là của Từ Trần Phong.
"Chết thì tốt! Chết thì thanh tịnh! Lão tử cũng bị các ngươi làm ầm ĩ đến chết rồi! Ở chung một chỗ cùng đám người ngu xuẩn các ngươi đúng là mốc cả tám đời nhà ta. Đợi bí quyết Thừa Phong của lão tử đại thành, nhất định sẽ ném các ngươi tới tận chân trời!" Thanh âm này là của Tào Khải.
Các loại ngôn ngữ chửi mắng không ngừng vang lên! Sau đó, mấy người Từ Trần Phong không hẹn mà cùng chui ra từ trong nhà đá. Mà lúc này, bọn họ mới nhìn thấy Đoan Mộc Vũ đứng ở cách đó không xa. Nhất thời khung cảnh yên lặng như tờ, cả đám cực kỳ lúng túng.
"Ách, chúng thuộc hạ ra mắt công tử! " Ngẩn ngơ mãi môt lúc, đám người Từ Trần Phong mới vội vàng làm lễ ra mắt.
Đoan Mộc Vũ gật đầu, ánh mắt quét qua năm người, Từ Trần Phong, Triệu Khắc, Tào Khải, Vương Giới, Kiều Huyền. Tu vi của bọn họ miễn cưỡng coi như đạt đến Tàng Phong trung kỳ nhưng đây đã là cực hạn rồi. Về phần hai người Địa Lão Thử còn lại, thì chỉ mới vừa tiến vào Tàng Phong kỳ!
Chẳng trách bọn họ có tâm tình nổi loạn, thật sự là tu vi của bọn họ đã không cách nào tiến thêm được nữa.
Nhóc mập không có ở chỗ này, đoán chừng đã bị Ninh Chi Đồng gợi tới chủ phong dạy dỗ rồi vì dù sao tư chất nhóc mập tốt hơn đám này nhiều.
"Từ bây giờ bắt đầu trai giới bảy ngày cho ta, trong lòng không được có tạp niệm lại càng không phải được nghĩ đến ong bướm gì. Các ngươi nghe cho rõ, lúc trước ta trợ giúp các ngươi chỉ có thể coi là cải thiện thể chất của các ngươi một chút trở thành cường đại nhất trong phàm nhân, nhưng mà cự ly bước vào tu hành giới thì còn không đủ tư cách! Lần này thì bất đồng cho nên trong thời gian sáu ngày tới, đối với bảy người các ngươi, chính là thời khắc quan trọng nhất, có thể trực tiếp quyết định tốc độ tốc tu hành của các ngươi trong tương lai! Song cũng không cần phải khẩn trương, coi việc này như một lần đại chiến thôi!" Phân phó một phen như thế, Đoan Mộc Vũ đã đem bảy người Từ Trần Phong đuổi qua một bên, còn hắn lại từ từ bình tĩnh luyện chế Lam Nguyên Thông Mạch linh đan.
Loại linh đan này nói cao cấp cũng không cao cấp, phức tạp cũng không phức tạp nhưng nếu nói nó là cấp thấp thi lại không đúng vì trong Nhân Giới có rất ít người biết được loại linh đan này. Bởi vì đây là linh đan mà Yêu Tộc phục dụng, chính là để cường hóa lực lượng, mạnh mẽ giải khai tắc nghẽn trong kinh mạch.
Bởi vì Yêu Tộc có thể chất cực mạnh cho nên sẽ không có tổn thương gì nhưng mà đối với loài người mà nói thì loại linh đan này vô cùng bá đạo, cho nên không nổi danh.
Nhưng Đoan Mộc Vũ lại điều chỉnh thanh phần Lam Nguyên Thông Mạch linh đan một chút, hơn nữa căn cứ vào thể chất mỗi người mà chọn linh hiệu, cuối cùng hiệu quả có lẽ sẽ kém chút ít nhưng lực đạo đánh vào cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Cho dù đám người Từ Trần Phong phục dụng xong cũng không lo lắng mất đi tính mạng!
Tuy nhiên đối với bảy người Từ Trần Phong thì linh đan này chỉ có thể phục dụng một lần mà thôi.
Thời gian kế tiếp, Đoan Mộc Vũ mỗi ngày chỉ luyện ra một viên Lam Nguyên Thông Mạch linh đan hợp cách, còn thừa lại chút ít linh đan trực tiếp ném cho Đại Hắc làm vật tráng miệng.
Thấy Đại Hắc ăn ngon lành không có gì nguy hiểm nên đám người Từ Trần Phong dần dần quen nó. Bọn họ là người có tính cách hào phóng, cũng cùng Đại Hắc chung sống cực kỳ hòa hợp. Đại Hắc cũng không bài xích bọn họ, có đôi khi thỉnh thoảng biến ảo thành một đại hán đen thui cao chừng ba trượng, cao lớn vạm vỡ, làm đám người cả kinh không nói nên lời.
Đến khi bảy ngày trôi qua, Đoan Mộc Vũ tiêu hao hết Lam Nguyên Thảo trăm năm cuối cùng cũng luyện ra bảy viên Lam Nguyên Thông Mạch linh đan theo tư chất mỗi người. Về phần linh đan còn lại không phù hợp với yêu cầu thì đưa cho Đại Hắc, thân thể nó không thiếu lực lượng nên linh đan không có hiệu quả quá lớn.
"Các ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa, không nên thấy Đại Hắc ăn ngon lành mà xem thường! Các ngươi ăn vào, có tỷ lệ bỏ mạng ít nhất một nửa! Hiện tại lùi một bước vẫn còn kịp! Thân thể của các ngươi cũng đã được cải thiện triệt để, thọ nguyên của mỗi người cũng có thể đạt tới một trăm hai mươi năm, chỉ cần không phải bị thương nặng sẽ bình yên đến già! Các ngươi lựa chọn đi!"
Đoan Mộc Vũ không lập tức cho bảy người Từ Trần Phong phục dụng mà nói trước để họ tự quyết định, bởi vì Lam Nguyên Thông Mạch linh đan vốn không phải thứ để người tu hành phục dụng. Tuy được hắn điều chỉnh cẩn thận nhưng vẫn có thể có người không chịu nổi dược lực bá đạo của linh đan, bạo thể mà chết!
Nói một cách khác, bảy người Từ Trần Phong cần dùng tính mạng đánh cuộc cho sự tu hành trong tương lai. Mặc dù bọn họ đều là lão binh hung hãn không sợ chết nhưng chuyện này khác chuyện chém giết trên chiến trường, còn có thể có lựa chọn phương thức khác!
"Hồi bẩm công tử, thuộc hạ đã quyết định. Nếu như xui xẻo mà chết thì cũng không oán hận một câu!" Từ Trần Phong là người đầu tiên mở miệng, một mặt vốn từ sự tín nhiệm mù quáng vào Đoan Mộc Vũ và mặt khác là tự tin đối với thực lực bản thân của mình. Hắn tin tưởng bằng vào thân thể cường hãn của mình có thể chịu đựng được!
Kế tiếp, bốn người Triệu Khắc, Tào Khải, Vương Giới, Kiều Huyền cũng gật đầu đồng ý. Mà Địch Hạ biệt hiệu là chuột đất do dự vật lộn một phen cuối cùng cũng nguyện ý đánh cược!
Nhưng đến lượt Chu Đại biệt hiệu lỗ tai heo thì do dự một hồi rồi nói: "Hồi bẩm Đoan Mộc công tử, thuộc hạ từ nhỏ đã quá đần, ngay cả lời nói cũng không biết nói mạch lạc nên tu hành đối với thuộc hạ quá mức phức tạp! Tôi, tôi không sợ chết, ra trận giết địch, cái gì cũng không sợ nhưng còn muốn cưới vợ sinh con trai! Linh đan này, ta khẳng định không thể nào gánh vác được! Ta không muốn chết như vậy!"
"Tai heo, ngươi thật hèn nhát! Mọi người cả đời là huynh đệ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, sao ngươi lại lùi bước!" Triệu Khắc gầm lên, không nhịn được muốn xông ra đá hắn một cước nhưng lại bị Từ Trần Phong ngăn cản.
"Triệu Khắc, ngươi nói bậy bạ gì đó? Nguy hiểm này ngươi có thể giúp hắn được sao? Nguy hiểm này hắn phải tự mình đối đầu, cho nên hắn có quyền lựa chọn!" Chu Đại hét ầm lên.
"Không sai! Con đường tu hành phải dựa vào chính mình, phần lớn hung hiểm cũng phải do mình đối đầu, người khác không thể giúp được các ngươi quá nhiều! Tốt rồi, tự mình nuốt đi!" Đoan Mộc Vũ gật đầu nói. Chu Đại này thật ra rất sáng suốt, là con người biết tiến thối. Sự thật hắn có tư chất kém cỏi nhất trong mọi người, hơn nữa tuổi hắn cũng lớn nhất, nếu thật sự phục dụng Lam Nguyên Thông Mạch linh đan thì tỷ lệ chết ít nhất cao gần tới chín thành!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]