"Đừng có mà khinh người quá đáng, ngươi muốn thế nào đây? Mỵ Yêu đã xuất hiện, hơn nữa còn bắt người mà ngươi vẫn muốn kiểm soát bọn ta nữa hay sao? Nếu lời ngươi nói không sai thì trong chín canh giờ qua ngươi đã giám thị mọi người, Lỗ Thành bị bắt đi bởi con Mỵ Yêu thứ hai chắc?"
Từ Miêu dường như nổi giận, mà cả đám người Vô Cực Môn Lúc này cũng trào dâng nỗi căm phẫn. Mặc dù thực lực cô gái áo trắng cường đại, nhưng không có nghĩa bọn chúng sẽ ngồi đây chờ chết!!
Lần này, cô gái áo trắng dường như cũng biết mình đuối lý. Hàn quang trong đôi mắt nàng lúc tỏ lúc mờ, một lúc lâu sau mới nói: "Mới vừa rồi thật sự ta có chút sơ suất, ta không ngờ rằng thực lực của Mỵ Yêu cường đại vượt quá dự liệu của ta. Nó thừa dịp trong nháy mắt đó, lợi dụng thiên thời địa lợi men theo một luồng gió đêm cuốn Lỗ Thành đi. Ta đuổi không kịp, lại lo lắng các ngươi gặp phải nguy hiểm cho nên chỉ có thể quay trở lại!"
"Nhưng chuyện này không có nghĩa là suy luận của ta sai! Tái thể của Mỵ Yêu hơn phân nửa đang lẫn trong các ngươi. Nếu các ngươi bỏ đi bây giờ, sau này chỉ cần nó có phòng bị, muốn nắm được nhược điểm của nó thì khó hơn lên trời. Một khi để Mỵ Yêu tiến giai, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Cho nên, dù có thế nào thì các ngươi vẫn phải ở đây ba ngày nữa!"
(Tái thể: thân thể nhân loại làm nơi trú ngụ của Mỵ Yêu.)
Thái độ lúc này của cô gái áo trắng cực kỳ hiếm thấy, không chút cao ngạo, giọng nói cũng cực kỳ thành khẩn. Nhưng bây giờ, đám người Vô Cực Môn có còn tin nàng nữa đâu, chúng nhao nhao lên đòi đi kiếm Lỗ Thành!
"Hừ! Các ngươi đừng để bản nhân phải mạnh tay?" Thấy sự tình khó khống chế, gương mặt như ngọc của cô gái run lên, lạnh giọng uy hiếp.
Thế nhưng thái độ của Từ Miêu lần này lại kiên quyết vô cùng. Nàng niệm kiếm quyết, xuất kiếm rồi lớn tiếng quát: "Yêu nữ, chớ có mê hoặc lòng người. Thực lực ngươi mạnh mẽ thì sao hả? Cùng lắm thì cá chết lưới rách!"
"Đúng! Cá chết lưới rách! Ngọc đá cùng tan!"
"Yêu nữ! Ngươi mới chính là Mỵ Yêu đó!"!
Lực hiệu triệu của Từ Miêu vô cùng mạnh mẽ. Trong lòng đông đảo đệ tử Vô Cực Môn mặc dù sợ hãi nhưng khi Từ Miêu rút kiếm, chúng liền tỏ rõ thái độ đồng tình, không chút chậm trễ.
Lúc này, cô gái áo trắng kia rơi vào thế ‘cỡi hổ khó xuống’. Dù nàng uy hiếp bọn họ như thế nhưng lại không thể giết chết tất cả mọi người nơi đây được, nếu không thì nàng cần gì phải tự rước phiền toái như vậy. Chỉ cần hoài nghi Mỵ Yêu ẩn nấp ở trong ai thì cứ giết phứt đi là được!
"Từ Miêu sư tỷ, lời nói của vị cô nương này thật ra cũng có đạo lý!"
Ở thời khắc hết sức căng thẳng này, Tín Dương bỗng đẩy cửa phòng đi ra, cười nói nhẹ nhàng. Ả là cao thủ thứ hai trong đám đệ tử Vô Cực Môn nơi đây, xếp sau Từ Miêu. Lúc trước, hẳn mọi người không chú ý tới ả.
Nghe được lời Tín Dương nói, khí thế mọi người lập tức hạ xuống. Còn Từ Miêu đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm Tín Dương, đôi mắt nàng trở nên vô cùng đáng sợ. Cũng may chỉ có mỗi mình Tín Dương nhìn thấy, chứ nếu không những đệ tử của Vô Cực Môn vẫn luôn ái mộ Từ Miêu sẽ giống như gặp ác mộng!
Thế nhưng Tín Dương lại làm như không thấy, khuôn mặt ả mỉm cười như cũ, nói: "Từ Miêu sư tỷ, chuyện là như vậy. Mặc dù trước mắt không có chứng cớ cho thấy trong chúng ta có người là tái thể của Mỵ Yêu, nhưng cũng không có chứng cớ chứng minh Mỵ Yêu đến từ bên ngoài. Vậy thì chờ thêm ba ngày cũng đâu có sao?"
"Hay! Rất hay! Tín Dương ngươi rất giỏi!" Nỗi tức giận của Từ Miêu được chế trụ rất nhanh. Khuôn mặt ả lại trở nên yên tĩnh như giếng nước, phất tay áo xoay người trở lại trong phòng. Cửa phòng bị đập mạnh tạo nên một tiếng "bình"!
Nhìn thấy cảnh đối đáp như thế, đám người Vô Cực Môn đều kinh ngạc. Ngày thường Tín Dương luôn luôn a dua nịnh hót Từ Miêu, thế mà bây giờ lại dám đối nghịch Từ Miêu?
Không có ai dẫn đầu thì không một người nào dám bỏ đi, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều như có một bóng ma đang ám ảnh.
Lúc Đoan Mộc Vũ dùng Băng Ngưng Pháp luyện chế xong Cầu Mộc Cung thì đã quá canh một. Lúc này hắn mới chú ý tới chuyện bên ngoài.
Tuy nhiên hết thảy không hề liên quan tới hắn. Bây giờ hắn giống như một vị khách đứng xem, tùy tình hình mà quyết định nên xem náo nhiệt tiếp hoặc bỏ trốn mất dạng!
Thế nhưng kể từ lúc đó về sau, Mỵ Yêu không xuất hiện nữa.
Ánh bình minh ló rạng, chân trời phía đông hửng sáng. Mọi người thấy trời sáng bèn thở phào nhẹ nhõm, cả đên vừa canh gác vừa lo lắng hãi hùng thật sự quá mệt. Theo tập tính của Mỵ Yêu, sau khi hừng sáng sẽ không xuất hiện nên cuối cùng bọn họ có thể nghỉ ngơi một chút.
Nhưng khi mọi người đứng dậy chuẩn bị trở về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi, thì từ nơi xa bỗng truyền đến những thanh âm ùng ùng. Sau đó chỉ thấy từ trên núi cao phía mặt đông có ít nhất mấy trăm con dã thú điên cuồng chạy xuống. Đám dã thú này hơn phân nửa có các loài như gấu đen, cọp vằn, heo rừng..., nửa khác là mười mấy con yêu thú cấp Thanh Mục. Hơn nữa dẫn đầu lại là một con xích Nhãn Vân Báo, hẳn là cấp Xích Mục!
Mấy trăm đầu mãnh thú di chuyển như lũ quét. Trong nháy mắt đã san phẳng toàn bộ nhà cửa!
"Mọi người đứng yên, không được nhúc nhích. Thủ đoạn như vậy thật sự quá xem thường bản nhân!"
Mấy trăm con mãnh thú còn chưa kịp xông đến, thanh âm cô gái áo trắng đã vang lên. Đồng thời nàng cũng xuất kiếm, hóa nó thành một đạo kiếm quang. Kiếm quang này không giống như Ngự Kiếm Thuật của người tu hành bình thường. Nó nhẹ nhàng phảng phất như một đám mây nhưng lại nhanh như thiểm điện. Độ sắc bén thì chỉ cần liếc mắt nhìn thì có cảm giác bị cắt thành vô số mảnh nhỏ!
Một đạo kiếm quang chém xuống, cảnh tượng như ngân hà được mở ra giữa không trung. Mọi người đều cảm thấy nhức nhối hai mắt, lúc mở ra nhìn lại thì chỉ thấy mấy trăm con mãnh thú đều bị cắt thành hai khúc, máu tươi bắn đầy trời, trút xuống như một cơn mưa máu. Mà đáng sợ hơn chính là nơi kiếm quang đi qua, một ngọn núi nhỏ do các tảng đá cứng rắn tạo thành cũng bị hớt đi một nửa!!
Thực lực như vậy quả thật kinh người!
Cô gái áo trắng cười lạnh một tiếng, định thu hồi kiếm quang nhưng ngay lúc này dị biến chợt xuất hiện. Bỗng đống lửa nổ, một bóng đen bay ra ngoài, chỉ mới đảo mắt mà đã có mấy tên đệ tử của Vô Cực Môn bị xé thành mảnh vụn!
Đây hẳn là Mỵ Yêu! Vào lúc mọi người không ngờ đến thì nó lại xuất hiện, với khả năng của cô gái áo trắng kia cũng không kịp cứu viện!
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Tân Đồng và hơn mười đệ tử Vô Cực Môn không một ai may mắn thoát chết!
Mà mỗi lần xé một đệ tử của Vô Cực Môn, bóng đen kia lại lớn lên một phần!
"Hỏng bét! Con Mỵ Yêu này hóa ra đang ở trạng thái tiến giai! Chỉ cần cắn nuốt mấy người nữa là có thể bước lên tầng cao hơn!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Đoan Mộc Vũ cũng cả kinh. Hắn không chút nghĩ ngợi liền phi thân lui nhanh, phá vỡ bức tường phía sau bỏ chạy ra ngoài. Dường như cùng lúc đó, bóng đen đột nhiên bắn ra một đạo hắc quang vào phòng của hắn. Nếu không phải hắn kịp thời né tránh hẳn đã bị xé thành nhiều mảnh!
"Yêu nghiệt, chớ có càn rỡ!"
Cô gái áo trắng giận dữ. Thấy hơn mười người bị giết ngay trước mặt mình, cảm giác thật khó chịu. Lúc này, nàng thúc dục kiếm quyết, kiếm quang nháy mắt hóa thành cơn mưa kiếm rơi khắp trời. Thế kiếm tạo thành thiên la địa võng, bay thẳng đến chém vào đầu Mỵ Yêu. Bất kể nhìn từ góc độ nào, dù cho Mỵ Yêu có mạnh hơn nữa thì cũng không cách nào chống lại được chiêu này.
Thế nhưng ngay trong lúc đó, hai căn phòng của Từ Miêu và Tín Dương đột nhiên nổ tung. Sau đó hai đạo kiếm quang hung ác gào thét bay ra, muốn đâm vào lưng cô gái áo trắng!
Biến hóa này quá mức đột ngột. Cô gái áo trắng vốn cho rằng Mỵ Yêu này đã quá mạnh mẽ nên không cần tái thể. Nào ngờ ở thời khắc mấu chốt thì Từ Miêu và Tín Dương lại liên thủ đánh lén. Khoảng cách lại là gần trong gang tấc. Dù cho thực lực của nàng cực mạnh, cũng không thể né tránh nên đã bị hai đạo kiếm quang đâm vào lưng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]