"Hắc! Vị huynh đài này, nếu như ngươi sợ thì tốt nhất lên rời đi sớm chứ nếu không đến khi khai chiến thì kiểu gì cũng bị vạ lây!" Lỗ sư huynh cực kỳ tự tin nói. Lúc trước hắn chỉ muốn có thêm một trợ thủ chứ không ho rằng Mỵ Yêu lợi hại lắm.
Đoan Mộc Vũ vẫn yên lặng, không nói năng gì. Hắn thản nhiên bước đến cây cầu trúc phía trước, chuẩn bị rời đi. Còn năm tên đệ tử của Vô Cực Môn cứ đi như là đang đi ngắm phong cảnh, tiến sâu vào trong thôn nhỏ bên cạnh.
Nhưng đúng lúc này, dường như có tiếng đàn loáng thoáng ở đâu đó vọng tới, cực kỳ réo rắt và tinh diệu. Tiếng đàn này vọng tới từ phía dòng suối nhỏ. Nếu đứng từ xa quan sát có thể thấy bên cạnh bờ suối, dưới tán cây liễu đang rủ xuống có một cô gái mặc quần áo trắng đang ôm một cây đàn cổ. Bàn tay trắng nõn của nàng khẽ gảy, mái tóc dài tùy ý buông xuống phủ ngang vai. Dù không thể nhìn thấy dung mạo, nhưng chỉ cần từ tấm lưng kia cũng có thể đoán ra nàng là một đại mỹ nữ, quốc sắc thiên hương.
"Thật can đảm! Giữa ban ngày ban mặt mà Mỵ Yêu ngươi lại dám hiện hình! Xem hôm nay bản nhân thu phục ngươi đây!"
Thấy cô gái áo trắng đột nhiên xuất hiện, đám người Vô Cực Môn đều giật mình nhưng ngay sau đó liền tỉnh ngộ, vội vàng rút kiếm rồi xông lên phía trước muốn tru diệt nàng!
Nhưng không ngờ, khi bọn họ vừa vọt tới cách nàng chừng trăm trượng thì tiếng đàn biến đổi. Tiếng đàn vốn đang êm ái du dương đột nhiên trở nên dồn dập đầy tính sát phạt. Chỉ mấy tiếng đàn ngân lên, trực tiếp đánh bật kiếm trên tay đám người Lỗ sư huynh!
Trong nháy mắt, cao thấp đã phân!
Mặc dù đám người Lỗ sư huynh rất cuồng vọng, nhưng cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc. Khi thấy mình không phải là đối thủ của đối phương, chúng lập tức xoay người bỏ chạy, ngay cả thanh kiếm bị đánh bay cũng chẳng quan tâm đến.
Khi bọn chúng chật vật trốn về chỗ cũ thì thấy Đoan Mộc Vũ vẫn đứng y nguyên tại chỗ, vẻ mặt hờ hững cứ như đang xem một vở kịch có bọn họ là diễn viên chính.
Đến lúc này, đám người Vô Cực Môn mới bừng tỉnh hiểu ra mọi sự. Sở dĩ cô gái kia dùng tiếng đàn đánh bay kiếm của bọn họ mà không hề truy sát là vì bọn họ đã quấy rầy, làm nàng mất hứng nên mới thế. Sau khi đuổi đám người Lỗ sư huynh, nàng liền ôm đàn lên rồi lững lờ đi vào trong núi, chỉ trong nháy mắt đã mất tăm.
"Ách! Chuyện này..." Đám người Vô Cực Môn cảm thấy cực kỳ bối rối. Một khắc trước, họ vẫn còn cao giọng xem mọi chuyện như không, nhưng chỉ một khắc sau đã thảm bại, tan tác mũ giáp. Mà nhất là, Đoan Mộc Vũ vốn bị bọn họ xem thường, lúc này lại xem bọn họ như khỉ làm trò cười. Quả thật khó thể tiếp nhận được sự thực này, mà hơn phân nửa cô gái áo trắng kia cũng không phải là Mỵ Yêu.
Thật ra, Đoan Mộc Vũ không hề có ý tứ chế giễu gì bọn họ bởi từ lúc bắt đầu hắn đã phát hiện cô gái áo trắng kia là nhân loại. Không chỉ vậy nàng còn là một cao thủ, có lẽ nàng đến đây cũng vì chuyện Mỵ Yêu xuất hiện. Nếu đã có cao thủ như vậy ở đây thì đương nhiên con Mỵ Yêu kia không hề tầm thường rồi. Coi như lần này mấy tên đệ tử Vô Cực Môn này đã gặp may, chứ nếu không tính mạng của bọn họ đã mất từ lâu rồi.
Khi đang định quay người rời đi, thì đột nhiên một vị đệ tử Vô Cực Môn là La Anh tức giận dậm chân nói: "Nữ nhân kia chẳng có chút đạo lý nào cả. Ả ở nơi đây giả thần giả quỷ, tự cho mình phong nhã, ỷ vào tu vi hơn người để hạ nhục chúng ta. Đúng là không xem Vô Cực Môn chúng ta ra gì! Lỗ sư huynh, không phải Từ Miêu sư tỷ và Tín Dương sư tỷ đang ở gần đây hay sao? Chúng ta cầu hai sư tỷ hỗ trợ, xem nữ nhân người không ra người, quỷ không ra quỷ kia còn dám lớn lối hay không?"
"A...a, đúng rồi!"
Lúc nãy, vị Lỗ sư huynh này đã bị dọa cho hoảng sợ không ít, hơn nữa hắn cảm thấy mình mất thể diện nên lúc này muốn gỡ gạc lại. Hắn không nói không rằng, lập tức lấy ra một tấm Truyền Âm Phù, nói nhỏ mấy tiếng rồi thả nó đi.
Đoan Mộc Vũ đang hờ hững đứng bên cạnh quan sát, sau khi nghe bọn họ nói chuyện liền hiểu ra vì sao họ lại tự tin như thế. Thì ra lúc nào cũng có thể gọi viện binh cường đại tới! Chẳng qua sao lại trùng hợp, đúng lúc Từ Miêu và Tín Dương của Vô Cực Môn ở gần đây như vậy?
Trong lòng khẽ động, Đoan Mộc Vũ không khỏi nhớ lại lúc ở Tích Nguyệt Hồ. Tín Dương đầy khí thế và lúc nào cũng lớn lối lại bỗng nhiên biến mất mà chẳng có lí do nào. Xem ra, hẳn là ả đi thi hành nhiệm vụ gì đó của sư môn mà nhiệm vụ này hơn phân nửa có liên quan đến vùng núi ở gần đây rồi.
Đoan Mộc Vũ xoay người rời đi, không hề ngừng chân lại. Vừa đi hắn vừa nghĩ, hiện tại thực lực của hắn chưa khôi phục lại nên không thể xung đột trực diện với Tín Dương được nhưng lúc này mà âm thầm rời đi cũng chẳng phải là phong cách làm việc của hắn. Hắn định âm thầm ở một bên, đợi chờ thời cơ!
Ngoại trừ một vài ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ và tự cao ra thì đối với việc Đoan Mộc Vũ rời đi đám người Lỗ sư huynh cũng chẳng thèm quan tâm mấy. Bọn chúng đứng yên trên cây cầu trúc chờ đợi viện binh.
Đoan Mộc Vũ đi một mạch tới hai mươi dặm sau đó mới tìm một sơn cốc bí mật. Hắn vừa chờ đến khi trời tối, vừa âm thầm vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết.
Nhưng lần này hắn có thể cảm ứng rõ ràng biến hóa của quả trứng yêu thú kia, chắc là tại hắn vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết! Điều này làm cho hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Khi đem quả trứng yêu thú to bằng nắm tay lấy ra, hắn liền phát hiện quả nhiên là vậy.
Trước biến hóa như vậy, trong nhất thời Đoan Mộc Vũ cũng không thể hiểu được rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Hắn đành cho rằng mình và quả trứng yêu thú này thực sự có duyên với nhau, cho nên nó mới học được Băng Di Liên Thiên Quyết.
Vì thế, Đoan Mộc Vũ đem quả trứng yêu thú này để trong lồng ngực. Tình huống bất ngờ này làm hắn rất vui vẻ, mặc dù Băng Di Liên Thiên Quyết là công pháp tu hành của loài người, nhưng chắc hẳn nó cũng có chút tác dụng với quả trúng yêu thú. Có lẽ nó sẽ giúp con yêu thú này khỏe mạnh hơn chút ít khi nở ra.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Đoan Mộc Vũ thu hồi lại Băng Di Liên Thiên Quyết rồi thu liễm khí tức, tập trung quan sát sơn thôn cách chỗ hắn hai mươi dặm. Mặc dù lúc này pháp lực trong cơ thể hắn vẫn còn thấp, nhưng về phương diện thu liễm khí tức lại cực kỳ xuất sắc, chỉ cần không bị linh thú đặc thù như Phong Hành Điểu theo dõi thì chắc hẳn có thể né tránh phần lớn những người tu hành có tu vi Động Huyền trở xuống.
Núi rừng về đêm cực kỳ yên tĩnh, nhất là càng tới gần sơn thôn lại càng yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu rả rích cũng biến mất tăm. Ban ngày nơi đây này còn có chút dương khí, nhưng khi màn đêm buông xuống toàn bộ phương viên mười dặm xung quanh hai sơn thôn đều bị một tầng âm khí bao phủ. E rằng ngay cả khi Mỵ Yêu đã bị tru sát thì nơi này cũng chẳng còn thích hợp để con người sinh sống nữa rồi.
Đoan Mộc Vũ không tới quá gần, khi còn cách cây cầu trúc chừng năm sáu dặm hắn liền dừng lại. Mặc dù chỗ này cũng có âm khí vờn quanh, nhưng không phải là điểm trung tâm, cho nên không cần phải lo lắng sẽ chạm mặt Mỵ Yêu.
Thế nhưng, không biết tại sao Đoan Mộc Vũ lại có cảm giác khác lạ. Bởi vì đêm nay âm khí nồng đậm hơn rất nhiều, nhưng không hề thấy chút khí tức nào của Mỵ Yêu, cứ như nó không hề ở nơi đây vậy. !
Lúc này, ở trên cầu trúc nối liền hai sơn thôn đang có mấy bóng người đang đứng. Với mục lực của Đoan Mộc Vũ muốn nhìn rõ thì có chút khó khăn nhưng đại khái nhìn ra, ngoại trừ năm người Lỗ sư huynh còn có cả Từ Miêu và Tín Dương.
Còn về phần cô gái áo trắng hôm nay xuất hiện, thì chẳng hề thấy đâu.
Hắn cứ chờ đợi như vậy suốt một đêm, đến lúc bình minh hôm sau vẫn chẳng hề phát sinh ra chuyện gì. Điều này khiến ngay cả chính bản thân Đoan Mộc Vũ cũng cảm thấy chuyện này đúng là quá vô lí!
Đúng lúc Đoan Mộc Vũ chuẩn bị âm thầm rút lui, thì bỗng nhiên từ hướng hôm qua có một bóng người lao đến. Người đó vừa chạy vừa thét lên kinh hoàng, lời nói không còn mạch lạc!
Đoan Mộc Vũ cẩn thận lắng nghe, cũng chỉ nghe thấy một câu nói rất mơ hồ, loáng thoáng là: "Mọi người... người đã chết!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]