Đây chính là cảm giác hiện giờ của Đoan Mộc Vũ. Mỗi tấc xương cốt, da thịt toàn thân hắn đều giống như bị nghiền nát. Đau đớn khổ sở thế này, thật khó có thể hình dung!
Kết quả cưỡng chế vận dụng Bát Hoang Nghiệp Hỏa là như thế. Ba ngàn năm qua, hắn đã phản kháng vô số lần nhưng chỉ được gửi trả lại vô số lần hành hạ. Nếu không phải là tình huống nguy cấp quan đầu, hắn tuyệt đối không muốn thúc dục tia Bát Hoang Nghiệp Hỏa này!
May mà sức mạnh của Bát Hoang Nghiệp Hỏa không hề bình thường, một đạo Lưu Quang thuật lại có thể tranh thủ thời gian đến nửa chén trà! Thế nhưng hắn cũng không thoát đi được bao xa. Sau khi thi triển Lưu Quang thuật, hắn nhanh chóng cắn đứt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên khối hàn băng rồi sử dụng Thần Du thuật hóa nó thành một con Vũ Yến và nó phi hành cực nhanh về phía trước. Còn bản thân hắn thì thu hồi sói băng rồi trốn dưới một tảng đá lớn ngay gần đó. Hắn sử dụng hàn băng đóng băng mọi chỗ trên thân mình. Kể từ đó, khí tức toàn thân đều được che giấu đi!
Tuy là thế nhưng phương thức ẩn nấp của Đoan Mộc Vũ chẳng hề cao mình gì. Chỉ cần đám người Hoành Uyên tìm tòi ở xung quanh thật cẩn thận thì sẽ phát hiện ra hắn. Nhưng bất kể ai thì cũng phải có lối mòn trong suy nghĩ, nếu có thời gian nửa chén trà thì hẳn phải cao chạy xa bay, càng xa càng tốt chứ. Đoan Mộc Vũ cưỡi sói băng thì ít nhất cũng chạy được sáu mươi dặm, nếu có những thủ đoạn khác nữa thì có thể chạy tới một trăm dặm cũng nên.
Chính vì thế, bọn Hoành Uyên dường như không thèm suy nghĩ mà thả Phong Hành Điểu để truy tung. Chúng cứ theo khí tức giọt máu Đoan Mộc Vũ lưu lại, điên cuồng đuổi theo.
Năm người nhóm Hoành Uyên có thể ngự kiếm phi hành, sau khi kiếm quang của bọn chúng biến mất ở phía chân trời thì lại có mười lăm thân ảnh chạy đến như điên. Những người này đều chỉ ở cảnh giới Tàng Phong, chính là đệ tử cấp thấp của Ngự Thú Môn, mười con Địa Hành Long vừa rồi chính là do bọn chúng thao túng. Lúc này hiển nhiên chúng nhận được mệnh lệnh nên đã thu Địa Hành Long lại. Bây giờ, mục tiêu có thể đã chạy được hơn chục dặm rồi nên dùng Địa Hành Long đuổi giết chẳng còn ý nghĩa nữa.
Mặc dù mười lăm tên đệ tử Ngự Thú Môn không biết ngự kiếm, nhưng ngự thú thì được. Ba người trong nhóm thả ba con kên kên cấp Thanh Mục ra, mấy người còn lại thì cưỡi một loại thú có tốc độ nhanh hơn Tuyết Phong Kỵ. Chúng quát một tiếng rồi chạy theo phương hướng Đoan Mộc Vũ tạo ra.
Đoan Mộc Vũ núp ở dưới tảng đá, được hàn băng phủ kín nhưng hắn có thể cảm ứng được hết thảy mọi chuyện xảy ra.
Đợi đến khi mười lăm tên đệ tử Ngự Thú Môn chạy đi hơn mười dặm, lúc này hắn mới thúc dục hàn khí, lặng lẽ giải phong. Cơn đau đớn kịch liệt trên người vẫn còn nhưng hắn chả thèm quan tâm, sát khí từ trong ánh mắt hiện lên. Không cần suy nghĩ nhiều, Đoan Mộc Vũ lập tức đuổi theo mười lăm tên đệ tử Ngự Thú Môn nọ. Nguyên nhân không cần nói cũng biết, trừ ba ngàn năm qua ngây ngây ngốc ngốc thì cho tới bây giờ tính cách của hắn vẫn là có nợ phải trả, đừng bao giờ khiêu khích sự tôn nghiêm của hắn. Ai có can đảm mạo phạm hắn, kết quả duy nhất chính là chết!
Giờ phút này có thể nhìn ra ưu điểm của việc Đoan Mộc Vũ luôn phân ra ba thành pháp lực để rèn luyện xương cốt và thân thể lúc trước. Giờ đây hắn không cần vận dụng pháp lực đã có thể chạy như bay, hơn nữa không lo lắng bị người khác phát hiện. Bởi vì nếu sử dụng pháp lực sẽ có ba động ở xung quanh, nếu gặp phải địch nhân có cảm ứng bén nhạy sẽ không thể đánh lén được!
Mười lăm tên đệ tử Ngự Thú Môn bay đi với tốc độ cực nhanh nhưng với sự bộc phát toàn lực của Đoan Mộc Vũ thì chỉ mất chừng một nén nhang đã lặng lẽ đuổi kịp. Tuy nhiên Đoan Mộc Vũ không vội vã động thủ mà lẳng lặng suy tính. Mới rồi hắn thả Vũ Yến ra hẳn chưa bị năm người Hoành Uyên đuổi kịp. Giả dụ bọn chúng có đuổi kịp rồi biết mình đã mắc mưu thì cũng cách đây hơn trăm dặm. Giờ chính là thời cơ động thủ tốt nhất, bảo đảm viện binh không kịp quay lại!
Thời gian ước chừng một chén trà trôi qua, Đoan Mộc Vũ chỉ còn cách đám đệ tử Ngự Thú Môn khoảng ba dặm, cự ly đã nằm trong xạ trình của Hàn Băng Tiễn. Phiền toái duy nhất là mười lăm tên đệ tử Ngự Thú Môn này rất có kinh nghiệm. Có lẽ để dễ quan sát và tìm kiếm nên cả đám tản ra, mỗi người cách nhau hơn hai trăm trượng. Điều này làm cho Đoan Mộc Vũ không thể giết chết tất cả bọn chúng trong một lúc!
Nhưng thời gian đã không còn nhiều, Đoan Mộc Vũ quyết định không chờ đợi nữa. Hắn với tay nắm lấy cường cung trên lưng, Hàn Băng Tiễn đặt ở dây cung, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Nhất thời, vị trí và hành động của mười lăm đệ tử Ngự Thú Môn đều hiện ra rõ ràng trong đầu của hắn.
Dây cung kéo ra, dừng lại trong chốc lát rồi bay đi thật nhanh. ‘Sưu ’ một tiếng, một mũi Hàn Băng Tiễn đã khóa chặt mục tiêu, phá không bay đi!
Cùng lúc đó, mũi Hàn Băng Tiễn thứ hai được đưa lên dây cung; không chút trì hoãn, Đoan Mộc Vũ lại tiếp tục bắn.
Hắn bắn liên tục chín mũi tên, mặc dù mỗi lần chỉ bắn một mũi nhưng vì tốc độ quá nhanh nên gây cho người khác cảm giác chín mũi Hàn Băng Tiễn được bắn cùng một lúc. Chín tên đệ tử Ngự Thú Môn đồng thời hét lên thảm thiết, mỗi đứa trúng tên đều chết ngay lập tức!
Sau khi bắn ra chín mũi Hàn Băng Tiễn, Đoan Mộc Vũ không do dự mà thả sói băng vóc ra rồi xoay người nhảy lên, nhanh chóng trốn chạy về hướng Tích Nguyệt Hồ. Sáu tên đệ tử Ngự Thú Môn còn lại sống là vì chúng phân tán rộng nên Đoan Mộc Vũ không giết kịp, nếu muốn giết hết sẽ phải trả một cái giá rất lớn, bởi vì chúng đã gọi Địa Hành Long ra bảo hộ cho mình. Hơn nữa phát tín hiệu cầu cứu, hiển nhiên là dùng thông báo cho năm người nhóm Hoành Uyên.
Đoan Mộc Vũ ứng biến cũng không chậm, đợi đến khi sáu tên đệ tử Ngự Thú Môn còn lại tập hợp rồi điều khiển Địa Hành Long đánh tới thì hắn đã chạy một hơi hơn mười dặm. Hiện giờ phải xem thời gian trì hoãn có thể kéo dài được bao lâu. Chỉ cần hắn có thể trở lại Tích Nguyệt Hồ sẽ không cần phải lo lắng đám Hoành Uyên truy sát. Bởi vì hiện tại ở Tích Nguyệt Hồ cũng còn vài người tu hành ở đó.
Còn chuyện trở về đến Phù Vân Sơn, Đoan Mộc Vũ không dám kỳ vọng. Nếu đúng như suy đoán của hắn thì hành trình trở về là một hành trình tuyệt vọng!
Thúc dục sói băng chạy như điên hơn nửa ngày, Đoan Mộc Vũ nhìn sắc trời một chút, trong lòng khẽ tính toán. Một ý niệm xuất hiện trong đầu hắn ngay sau đó, chính là: nếu đám Hoành Uyên một mực ngự kiếm phi hành đuổi giết hắn thì ắt hẳn giờ phút này đuổi gần tới rồi. Tốc độ bọn chúng rất nhanh, cho dù hắn có chạy trước thì cũng chỉ hơn một trăm dặm mà thôi!
Nhưng vấn đề cũng chính là điểm này. Năm người Hoành Uyên có cảnh giới Động Huyền, nếu bọn chúng không nhận ra vấn đề tiêu hao pháp lực thì sau khi ngự kiếm phi hành bốn năm trăm dặm, hẳn pháp lực hẳn đã tiêu hao khá nhiều. Nếu như xuất hiện bây giờ thì vừa lúc thích hợp để phục kích bọn chúng một trận. Bởi vì hiện giờ Đoan Mộc Vũ vẫn ở trạng thái tốt nhất!
Nghĩ tới đây, lập tức Đoan Mộc Vũ chọn một đỉnh núi cao, có tầm nhìn thật xa. Hắn đứng ở đó, kiên nhẫn đợi năm người Hoành Uyên tới tận nơi!
Tuy nhiên, cùng lúc đó Đoan Mộc Vũ cũng có tính toán khác. Đó chính là: nếu như năm người Hoành Uyên nhận ra vấn đề tiêu hao pháp lực nên không vội vã thì hắn chỉ đợi trong thời gian một nén nhang, rồi lập tức rời đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]