Đoan Mộc Vũ bồi dưỡng viên Thanh Mộc Tâm này suốt một canh giờ. Mãi tới khi đoạn Hương Bách mọc nhánh tràn ngập cả căn nhà đá hắn mới cho ngừng lại. Tuy nhiên chỉ có thể ngừng lại chứ không cách nào lấy viên Thanh Mộc Tâm ra. Thế nên, hắn liền thả hình chiếu của Thanh Mộc Tâm đang ở trong cơ thể ra, rồi đặt vào lòng bàn tay mình.
Phương pháp này rất hiệu quả. Một khắc trước cành lá cây Hương Bách còn đang rậm rạp thì giờ đây đã héo rũ nháy mắt liền hóa thành tro bụi, chỉ sót lại một vật màu xanh đậm tràn đầy sinh cơ, to cỡ hạt đào. Đúng là Thanh Mộc Tâm.
Sau khi ổn định, viên Thanh Mộc Tâm này liền bay vào lòng bàn tay Đoan Mộc Vũ, sau đó lập tức cùng hình chiếu hòa quyện thành một thể và được hắn thu hồi. Toàn bộ quá trình rất đơn giản.
Lý do của việc ấy là vì những viên Thanh Mộc Tâm tồn tại trên thế gian không bài xích lẫn nhau và khi gặp mặt, chúng sẽ dung hợp lại mà không hề có chút cạnh tranh nào, hơn nữa sau khi dung hợp nó sẽ dần dần mạnh lên. Nhưng không ai biết và cũng chẳng ai thử thu thập nhiều Thanh Mộc Tâm lại một chỗ để biết xảy ra chuyện gì. Cũng do khi Thanh Mộc Tâm bị mắc kẹt, thì dù có thủ đoạn cao siêu như thế nào cũng không thể kéo dài sự sống cho nó quá lâu. Khoảng một tháng sau, chắc chắn nó sẽ héo khô mà chết.
Cho nên, thẳng thắn mà nói thì trên đời này chỉ có mỗi mình Đoan Mộc Vũ là chứng kiến thời khắc hai viên Thanh Mộc Tâm dung hợp.
Giờ đây sức sống của nó đã mãnh liệt hơn. Đoan Mộc Vũ cảm giác được sự khác biệt khi nhận thấy một luồng sức mạnh của sức sống mạnh mẽ đến từ trong lòng mình. Nó làm tim hắn đập điên cuồng theo một nhịp điệu định sẵn, còn luồng sức sống kia bắt đầu lan ra khắp toàn thân rồi giống như thủy triều dâng cao, không cách nào ngăn cản.
Gần như chỉ trong nháy mắt, kinh mạch, máu thịt và xương cốt trong cơ thể lại một lần nữa tăng cường lên rất nhiều. Đây là lợi ích của Thanh Mộc Tâm mang lại. Đặc biệt dưới tình huống trái tim hắn dung hợp cùng Thanh Mộc Tâm thì hiệu quả lại càng tốt hơn.
Thời điểm bây giờ, luồng sức sống mãnh liệt kia không hề thua kém đan dược. Hơn nữa luồng sức mạnh ấy còn được Đoan Mộc Vũ kiểm soát hoàn toàn.
Vì vậy, hắn có ba sự lựa chọn. Một là lợi dụng luồng sức mạnh đó để mở rộng kinh mạch và đan điền, làm tổng số pháp lực của bản thân tăng thêm một bước.
Hai là lợi dụng nó để tăng cường khí huyết, gia tăng tuổi thọ. Giả sử, hắn đang ở cảnh giới Tàng Phong và có một trăm năm mươi năm tuổi thọ nhưng nếu cường hóa khí huyết thì có thể lên đến một trăm tám mươi năm. Thêm một lợi ích khác là hắn có thể rút ngắn thời gian khôi phục thương thế.
Ba là lợi dụng nó để cường hóa xương cốt và da thịt, làm cho thân thể của mình càng thêm cường tráng, gia tăng sức mạnh.
Bình thường mà nói, tất cả người tu hành đều lựa chọn phương án một chính là cường hóa và mở rộng kinh mạch, đan điền. Dù sao pháp lực ít hay nhiều đối với bọn họ rất quan trọng, thậm chí khí huyết chỉ đứng thứ hai. Còn xương cốt và da thịt thì không quá quan tâm. Nếu có pháp lực thì dù cho thân thể yếu đuối cũng nâng được vật nặng ngàn cân, thế cần gì phải quan tâm tới thứ khác?
Nhưng Đoan Mộc Vũ lại không ngần ngại chọn loại thứ ba, đó chính là dùng tám phần sức mạnh để cường hóa hết xương cốt và da thịt. Đây là phương án hắn đã xác địch từ trước: cố gắng tăng cường sức mạnh cho xương cốt và da thịt, lấy nó làm vốn để một ngày nào đó có thể dùng sức mạnh của cơ thể trọng tu lại công pháp bá đạo khi xưa.
Đoan Mộc Vũ cố ý khống chế sức mạnh sức sống đi rèn luyện xương cốt toàn thân, tiện thể tác động tới cả da thịt.
Quá trình ấy khiến toàn bộ trên dưới thân thể Đoan Mộc Vũ liên tục vang lên tiếng "rôm rốp". Kéo dài hơn một canh giờ, hắn mới dung hợp hết sức mạnh sức sống. Vào thời điểm này, vẻ ngoài của hắn đã xảy ra sự thay đổi khó tin. Vốn lúc tới Phù Vân Sơn hắn chỉ cao ngang Tác Ly, nhìn qua còn chưa tới hai mươi tuổi, thế mà giờ đây hắn đã cao thêm ba tấc, bả vai cùng tay chân cũng rộng và dài hơn rất nhiều. Nếu ngày xưa hình dáng hắn "ngọc thụ lâm phong", thì hiện tại đã giống như một người đàn ông "cao to đen hôi".
Nhưng cũng đành vì Đoan Mộc Vũ dùng phần lớn sức mạnh tập trung vào xương cốt trên thân thể, nên không thể tránh khỏi tình huống hiện tại. Trừ khi hắn tự rèn luyện xương cốt đến tầng cao hơn, chứ không thì sẽ biến thành hình dáng "cao to đen hôi" giống như Triệu Khắc.
Nhưng thật ra, Đoan Mộc Vũ chẳng thèm để ý mấy chuyện này. Nếu cho hắn lựa chọn thì làm một người đàn ông vạm vỡ cũng hơn đám công tử mặt trắng kia.
Ngoại trừ bề ngoài thay đổi còn cả lực lượng, sự nhạy bén và sức chịu đựng của Đoan Mộc Vũ cũng tăng lên gấp đôi. Đây là biểu hiện do thân thể sau khi tăng cường. Bây giờ hắn có thể nâng vật nặng ngàn cân, Cường Cung chín thạch cũng trở thành đồ chơi trẻ con. Sợ rằng Cường Cung trên mười sáu thạch mới có thể phát huy hết thực lực của hắn.
Về phần nhạy bén, hắn không cần sự hỗ trợ của pháp lực cũng có thể so tốc độ với báo săn. Chỉ cần nhảy nhẹ, hắn đi trên cây cao mấy chục trượng như trên đất bằng. Nếu như phối hợp với đôi mắt có thị lực và cảm ứng vô cùng nhạy bén bị nung bởi Bát Hoang Nghiệp Hỏa thì ai dám nói hắn không tránh được công kích của Ngự Kiếm Thuật?
Nói cho cùng, chẳng qua pháp lực là loại sức mạnh toàn năng, nhưng chưa chắc đã không có sức mạnh khác thay thế. Một khi sức mạnh xương cốt và da thịt đạt tới mức tối đa, thì cũng có thể "hủy thiên, diệt địa".
Tất nhiên, Đoan Mộc Vũ không bài xích pháp lực, thậm chí còn rất coi trọng nó. Nhưng sự linh hoạt của hắn tăng thêm, thì càng có thể phát huy hết thế mạnh của bản thân.
Ngoại hình của Đoan Mộc Vũ thay đổi làm cho mọi người bị sốc, không thể tiếp thu nổi. Cũng do mới chỉ có nửa ngày mà một thiếu niên "ngọc thụ lâm phong" lại phát triển thành một người đàn ông "cao to đen hôi". Ngay cả Trình Nguyệt cũng phàn nàn thậm tệ với hắn, rồi mời Khô Mộc ra khuyên bảo Đoan Mộc Vũ.
Nhưng Khô Mộc cũng đành cười trừ, im lặng. Thật ra bởi vì ngày xưa Khô Mộc cũng là một thanh niên cao ráo đẹp trai. Nhưng vì tu hành nên lão đã quyết tâm hủy đi dung nhan, biến thành khuôn mặt hèn mọi, thiếu sức sống như hôm nay. Chốt lại, bọn họ không phải là phụ nữ nên vẻ ngoài đối với họ không quan trọng.
Thời gian năm ngày trôi qua trong nháy mắt, đồng nghĩa với việc Phù Vân Sơn phải phái người tuần tra hang ngầm khổng lồ kia. Đám môn nhân đệ tử của Phi Vũ Tông và Thất Tinh Môn không ngừng chế giễu họ. Dưới hang ngầm đâu có dễ chơi, thế mà Phù Vân Sơn gom góp được chín người cho nó đủ mạng, thật đúng là thú vị.
Trong đám khán giả đi góp vui, tất nhiên sẽ có khuôn mặt âm trầm của Hỏa Sí cùng đồng bọn. Nhưng có Khô Mộc ở đây nên bọn chúng không dám làm liều, mà đành lén lút hành động. Chỉ cần có cơ hội, chắc chắn sẽ xử lý Đoan Mộc Vũ.
Nhưng bọn chúng lại không biết, ở trong mắt Đoan Mộc Vũ chúng chỉ như người chết nên hắn chẳng thèm chấp. Nếu muốn chết, cứ đến đây! Cần gì phải nói nhảm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]