Chương trước
Chương sau
Dịch giả: vipnd2003

"Thi triển Phong Nhận thêm một lần nữa đi!"

Đoan Mộc Vũ tiện tay ném lao đánh bay hai con yêu binh ra khỏi tường đá. Hắn quát bảo người thanh niên mặc áo trắng đang ngồi co quắp dưới đất bên trong tường đá. Bây giờ, sắc mặt người này tái nhợt như tờ giấy trắng, còn hơn bốn trăm yêu binh sống sót đều tụ tập chung một chỗ dưới tường đá. Đây quả thật là một cơ hội tuyệt hảo để tập trung tàn sát một phen!

"“Con” lạy “bố”! “Bố” tưởng “con” không muốn ra tay sao? Pháp lực của ta cạn rồi!" Người thanh niên mặc áo trắng này cười thảm, vội vã trả lời Đoan Mộc Vũ. Pháp lực chính là căn cơ của người tu hành, nếu không còn pháp lực hắn cũng chỉ là một người phàm!

"Từ Trần Phong, Triệu Khắc, đứng vững!"

Đoan Mộc Vũ không chút do dự, càng không oán trách hay nói nhảm nửa lời. Hắn nhảy đến bên cạnh hai người Từ Trần Phong, Triệu Khắc. Tay phải Đoan Mộc Vũ khẽ vỗ nhẹ, đã truyền hai tia mộc linh khí vào trong người bọn họ. Hiện nay, hắn không thể dùng mộc linh khí thay thế cho pháp lực bởi vì thân thể của hắn quá yếu ớt. Hơn nữa, trước khi hắn chưa thu phục được mảnh vụn yêu thạch thì không thể có hai loại linh khí đồng thời tồn tại trong thân thể được. Vì vậy mộc linh khí do Thanh Mộc Tâm ngưng tụ chỉ được dùng như một loại linh dược khôi phục mà thôi.

Có hai tia mộc linh khí này trợ giúp, hai người Phong, Khắc đang mệt mỏi vô cùng liền sinh long hoạt hổ. Hai người bọn họ nổi giận gầm lên một tiếng, mỗi người phòng vệ một nửa tường đá, ngăn cản đám yêu binh đang điên cuồng đánh tới.

Nhân cơ hội này Đoan Mộc Vũ nhảy xuống khỏi tường đá, tới bên cạnh người thanh niên mặc áo trắng kia. Đoan Mộc Vũ nắm lấy tay phải người này, không ngừng truyền mộc linh khí vào trong cơ thể hắn.

Tác dụng của mộc linh khí đối với mấy người Từ Trần Phong nhiều lắm là khôi phục thể lực, hoặc trị liệu thương thế nên chẳng khác gì uổng phí của trời. Nhưng đối với người tu hành như thanh niên áo trắng này thì mộc linh khí tinh thuần căn bản chẳng khác nào linh dược dđể phục hồi pháp lực!

Chỉ vài ba giây ngắn ngủi, mộc linh khí do Đoan Mộc Vũ truyền sang được người thanh niên áo trắng này chuyển hóa trực tiếp thành pháp lực!

"Như vậy đủ rồi! Mọi người, nhanh chóng lui về!"

Ước lượng tính toán một chút, Đoan Mộc Vũ ngừng lại đồng thời quát bảo mấy người phía trên tường đá. Thanh niên áo trắng phản ứng cũng không chậm, bấm độn pháp quyết, hắng giọng quát lên: "Thiên thanh địa trọc, nhị khí đồng nguyên, mượn tới cuồng phong, Phong Nhận Thiên Lao!"

Lần này thanh niên áo trắng được Đoan Mộc Vũ bổ sung mộc linh khí nên pháp lực trong cơ thể hắn nhiều hơn trước, cho nên uy lực khác biệt hẳn lúc trước!

Thanh âm niệm quyết vừa vang lên thì tiếng gió gào thét giữa không trung vô cùng kinh khủng. Quả thực giống như một trận cương phong mãnh liệt. Đám người Từ Trần Phong không dám chậm trễ liền vội vàng ôm lấy những người bị thương, ra sức lăn xuống tường đá!

"Xoát xoát xoát". Chỉ trong nháy mắt, ba mươi sáu đạo phong nhận màu xanh dài hơn một thước hiện ra ở giữa không trung. Phong nhận này chẳng khác gì phong nhận lần trước, nhưng toàn bộ phong nhận tổ hợp với nhau theo một loại trận thế, đan xen liên kết như tạo thành một mũi đao sắc bén, không lưu lại bất kỳ một điểm sơ hở nào!

"Hưu hưu hưu!" Thanh âm xé gió nhanh chóng lan ra. Ba mươi sáu đạo phong nhận chém tới đám yêu binh đang tụ tập bên dưới. Nơi phong nhận đi qua thì huyết dịch xanh đen dơ bẩn bắn tung tóe!

Đến khi đám phong nhận biến mất, ở phía ngoài tường đá lúc trước hơn bốn trăm yêu binh thì bây giờ chỉ còn lại chưa đến một trăm. Toàn bộ đều biến thành mảnh vụn, tường đá cũng bị chém bay một nửa! Uy lực mạnh mẽ như thế, làm cho Đám người Từ Trần Phong đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì lúc trước chỉ cần chậm chân đôi chút, bọn họ đã biến thành một đống thịt vụn rồi!

Nhân cơ hội này, Đoan Mộc Vũ nhanh chóng truyền cho đám người Tào Khải một tia mộc linh khí. Lúc này mười bốn người bọn họ, chỉ còn lại có chín người. Trong đó ba người đã bị trọng thương, nếu không được mộc linh khí cứu mạng sợ rằng khó sống nổi một canh giờ!

Ngay sau đó, Đoan Mộc Vũ lại truyền cho người thanh niên áo trắng một phần mộc linh khí. Đến thời điểm này, mộc linh khí tích lũy từ cây cối ở mười mấy dặm chung quanh đã tiêu hao toàn bộ.

"Giết!"

Bên kia, mọi người không cần đợi lệnh liền lấy Từ Trần Phong, Triệu Khắc, Tào Khải dẫn đầu, đồng loạt tấn không. Giờ khắc này, gần trăm con yêu binh đã không uy hiếp được bọn họ nữa!

Đến khi Đoan Mộc Vũ cùng người thanh niên áo trắng gia nhập vào thì gần trăm yêu binh đã bị diệt sát hoàn toàn, chỉ còn Xích Mục yêu lang ở phía ngoài năm trăm trượng!

"Ngao ô!"

Tru lên một tiếng vang trời, sau đó Xích Mục yêu lang chậm rãi đi tới. Một đôi mắt đỏ rực, bên trong mắt ánh lên nét khinh thường và bỡn cợt, bộ lông sói màu đen cũng dần dần dựng đứng lên. Khi nhìn vào ta có cảm giác cực kỳ quỷ dị.

"Các vị hãy cẩn thận, thần thông của con yêu lang này rất cao cường. Lúc trước ta có đại chiến với nó một hồi rồi bị nó đánh trọng thương, sau đó mới chạy trốn đến nơi này!" Người thanh niên áo trắng nói rất nghiêm túc, giống như không hề lạc quan về trận chiến này.

"Chúng ta còn lựa chọn nào khác hay sao?"

Vẻ mặt Đoan Mộc Vũ vẫn lạnh nhạt, còn đôi mắt chăm chú quan sát Xích Mục yêu lang. Yêu lang này lợi hại chẳng kém Dạ Huyết Yêu Bức ở trấn Hồi Long. Ngày đó nhờ có cô gái áo hồng dùng kiếm chém ba chém khiến Dạ Huyết Yêu Bức trọng thương, sau đó thi triển thần thông “Tuyết Vũ” ngăn trở công kích, mới tạo ra cơ hội để đánh chết nó được!

Mà hôm nay, ai có thể đi đầu ngăn cản công kích của Xích Mục yêu lang này? Người thanh niên áo trắng này e rằng không đủ tư cách, bởi ngay cả kiếm hắn cũng đánh rơi rồi!

Đoan Mộc Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua lớp vải quấn bên ngoài tay trái, thầm than một tiếng. Hôm nay, chỉ có thể sử dụng vòng tay băng phách ngàn năm này mà thôi. Nếu không có vòng tay băng phách ngàn năm này ngăn trở, hắn chỉ có thể áp chế mảnh vụn yêu thạch trong giây lát. Bởi vậy, vô luận là trường hợp ba động của mảnh vụn yêu thạch truyền đi, hay là yêu lang này không chết thì bọn họ đều không thể nào sống sót!

Hít sâu một hơi, hắn trầm giọng nói: "Ta sẽ cố gắng tạo một cơ hội cho ngươi, hi vọng ngươi có thể công kích hết sức mình. Đây là một cơ hội duy nhất, hãy nhớ cho kỹ!"

Vừa dứt lời, Đoan Mộc Vũ đã phi thân bay ra ngoài tường đá, chạy nhanh về phía Xích Mục yêu lang. Mà cùng lúc đó hắn thúc dục pháp quyết, thoáng chốc đã đem gần trăm ngọn Chuẩn Mộc lao bên trong nhẫn trữ vật phóng ra ngoài!

Hơn một trăm ngọn lao dưới tác dụng của pháp lực hàn băng, trong nháy mắt đã biến thành băng trùy vô cùng sắc bén, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn. Theo tốc độ của hắn tăng lên, tốc độ Chuẩn Mộc lao cũng tăng lên!

Chỉ ba giây, Đoan Mộc Vũ đã chạy hơn trăm trượng, cách Xích Mục yêu lang chỉ còn hai trăm trượng. Ngay lúc này hắn đột nhiên hét lớn, tay phải bấm pháp quyết điểm mạnh về phía trước. Trong nháy mắt, Chuẩn Mộc lao bay trên đỉnh đầu phát ra từng hồi “ô ô”. Một ngọn nối tiếp một ngọn, cả bầu trời đều là tàn ảnh của những mũi lao đâm về phía Xích Mục yêu lang!

"Ngao ô!"

Công kích mạnh mẽ như thế, bất luận yêu lang hay người thanh niên áo trắng cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Bởi vì nếu như một trăm ngọn Chuẩn Mộc lao này mà là kiếm thì uy lực sẽ mạnh mẽ vô cùng. Chỉ sợ Xích Mục yêu lang có cường đại hơn nữa cũng chỉ có thể vội vã tìm đường trốn!

Chỉ tiếc đây lại là Chuẩn Mộc lao được hàn băng bao phủ nên uy hiếp chẳng còn bao nhiêu!

Tuy là thế nhưng uy lực của phương thức công kích này cũng chẳng thể coi thường. Xích Mục yêu lang bỗng nhiên tăng tốc độ, để lại mấy đạo tàn ảnh, đánh về phía Đoan Mộc Vũ. Ngược lại hơn trăm ngọn Chuẩn Mộc lao lại không một cây nào trúng đích!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.