Tuy Tác Ly rất hâm mộ Thục Nguyệt, nhưng dù sao tâm tính của hắn vẫn vô cùng thuần phác, chẳng qua hắn cao hứng thay Thục Nguyệt mà thôi. Chứ trên dưới Phù Vân Sơn chỉ có mười mấy người, giờ đây xuất hiện thêm một cao thủ tu luyện, thật đúng là chuyện tốt.
"Được!"Đoan Mộc Vũ gật đầu, vốn hắn không có quá nhiều hứng thú đối với Khiếu Nguyệt Quyết, nhưng hiện tại cũng muốn biết chút ít. Không nhắc đến mấy thứ khác, chỉ cần đây là phương thức truyền thừa cũng vô cùng kỳ diệu rồi.
Tất nhiên, Đoan Mộc Vũ không cho rằng mình kinh diễm tuyệt diễm như Thục Nguyệt. Thực tế, hắn là người biết rõ nhất về tư chất tu luyện của bản thân, thậm chí ngay cả thân thể cũng không bằng người khác.
Nhưng hắn cũng không hận trời. Tư chất cao, đặc biệt tới đâu thì có ra sao? Cho dù Thục Nguyệt có tư chất kinh diễm, nhưng cuối cùng thực lực cả đời cũng không đạt tới cảnh giới của Yêu Đế “Ngột” là hắn ở kiếp trước. Hôm nay, gã chỉ muốn tìm lại chính mình, chẳng còn mê man ở trong cõi mộng vô tận nữa.
Chậm rãi tiến lên phía trước, Đoan Mộc Vũ khẽ nhắm hai mắt. Trong lòng hắn thoáng yên lặng rồi vươn tay trái ra đặt trên tấm bia đá trước mặt. Vừa chạm vào hắn liền cảm thấy rất mát lạnh, thật sự ưa thích cảm giác này; cứ ngỡ như có làn gió mát thổi qua giữa trưa hè, ngay sau đó nó lan ra toàn thân, thậm chí ngay cả hồn phách cũng thế.
Thời gian trôi qua được một lúc, trong lòng Đoan Mộc Vũ ngày càng yên tĩnh, giống như thân thể bị lạc vào một thế giới mới khiến bản thân quên đi chính mình. Tất cả mọi phiền não không còn trong tâm trí, cứ kéo dài như vậy chẳng biết được bao lâu, mãi sau đó hắn mới giật mình tỉnh lại. Đến lúc hắn thu tay về đã thấy sắc trời sắp hoàng hôn, tính ra, hắn đã đắm chìm trong trạng thái an bình này gần hai canh giờ.
Hắn nhìn sang bên cạnh thì không còn thấy bóng dáng của Lam Mị và Lý Dật Phong đâu nữa, chắc đã bị Tác Ly đuổi đi rồi. Chỗ ấy còn mỗi mình Tác Ly, nhưng sắc mặt của hắn lại cực kỳ cổ quái.
"Có gì không ổn sao?" Đoan Mộc Vũ hỏi.
"À..." Tác Ly lúng túng gãi gãi đầu, không biết nên nói như thế nào. Cũng bởi vì trong hai canh giờ vừa qua tấm bia đá kia vẫn như cũ chẳng hề xảy ra bất cứ biến hóa gì. Tác Ly chưa từng gặp qua trường hợp này, có khi chính là do tư chất của Đoan Mộc Vũ quá kém, nên mới không đạt được truyền thừa từ Khiếu Nguyệt Quyết.
Riêng phần Đoan Mộc Mộc Vũ lại trì hoãn tới hai canh giờ thì Tác Ly nghĩ, Đoan Mộc Vũ đang cố hết sức. Đây cũng là nguyên nhân hắn đuổi Lam Mị và Lý Dật Phong đi, hắn không muốn Đoan Mộc Vũ vì chuyện ấy mà cảm thấy xấu hổ.
"Đoan Mộc sư đệ, ngươi... ngươi có thu hoạch gì không?" Cuối cùng Tác Ly cũng không nhịn được hỏi hắn có được truyền thừa hay không.
Đoan Mộc Vũ khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Tác Ly sư huynh, không thể kể cho huynh nghe được. Thu hoạch của ta khó có thể diễn tả bằng lời. Nhưng tóm lại, ta khẳng định nó rất tốt."
Do bị ảnh hưởng của trạng thái thanh tĩnh ban nãy, tâm tình Đoan Mộc Vũ vô cùng tốt nhưng khó khăn lắm mới giải thích được vài câu. Mặc dù không nhận được pháp quyết Khiếu Nguyệt Quyết, nhưng đối với hắn điều này mới thật sự là kết quả tốt nhất. Phải rõ một điều, nếu hắn muốn tu luyện thì có Khiếu Nguyệt Quyết hay không cũng chẳng có liên quan gì. còn trạng thái tâm tĩnh như nước giống vừa rồi mới là quan trọng nhất.
Tác Ly mở miệng định nói, nhưng lại chẳng biết nên nói gì. Hắn cũng cảm nhận được trên người Đoan Mộc Vũ dường như có một sự biến hóa nào đó khó nói thành lời, nhưng ít nhất cũng đã gọi hắn là sư huynh.
Tác Ly chợt nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói: "À, Đoan Mộc sư đệ, trời đã tối rồi mà ngươi lại chưa có chỗ ở của mình. Hay tối nay ngươi tới phòng ta ngủ đi, dù sao ta cũng ở bên ngoài tu luyện nên không dùng đến.
"Không cần. Tác Ly sư huynh, mời!"
Hoàng hôn rực lửa, Đoan Mộc Vũ bước đến một tảng đá lớn ở gần đó, rồi khoanh chân ngồi xuống, đối mặt với ánh tà dương cùng những áng mây màu tím đang phũ đầy trời. Hắn ngồi bất động như núi, từ xa nhìn vào ngỡ như cùng ánh sáng của hoàng hôn hòa quyện thành một thể.
"Thiên nhân hợp nhất?"
Tác Ly tưởng mình đã nhìn nhầm, liền ra sức dụi mắt, thấy đây đúng là Đoan Mộc Vũ mới thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng hắn cũng âm thầm bội phục cái nhìn của Đoan Mộc sư đệ thật tốt. Vị trí tảng đá và địa hình nơi đây chính và chỗ linh khí hội tụ ở Phù Vân Sơn, hay có thể nói là "thiên thời địa lợi nhân hòa". Thế nên trong khoảnh khắc vừa rồi mới xuất hiện ảo giác "thiên nhân hợp nhất". Nếu ở chỗ này tu luyện sẽ đạt được rất nhiều lợi ích, nhưng thật kỳ quái, từ trước tới giờ mình đi ngang qua đây nhiều như cơm bữa, tại sao không phát hiện ra nhỉ?
Tác Ly lắc đầu, nhưng lòng đầy cao hứng. Lúc trước hắn còn lo Đoan Mộc Vũ không đạt được truyền thừa, giờ đây xem lại, có khi thu hoạch của hắn còn nhiều hơn chứ chẳng chơi.
Có suy nghĩ này, Tác Ly liền lặng lẽ rời đi.
Thời khắc bây giờ, Đoan Mộc Vũ vứt bỏ hết mọi suy nghĩ, nội tâm hoàn toàn trống rỗng, mọi ác mộng trước đây đều hóa thành mây khói. Dù hắn chưa nhận được khẩu quyết tâm pháp của Khiếu Nguyệt Quyết, nhưng dựa vào trí nhớ một lòng tu hành. Nếu hắn tự nhận là bậc thầy tu luyện e cũng còn khiêm tốn, chỉ có điều, từ trước tới nay hắn không nhìn ra cho nên chẳng có bất kỳ tiến triển nào.
Hôm nay, trong lòng tìm lại được sự thanh tĩnh nên hắn nhìn con đường tu hành giống như nước chảy thành sông này bằng cái nhìn khác, với tư chất thấp kém đã không còn mấy liên quan. Giống như Hậu Nghệ, dù cầm trong tay cây cung đáng vứt đi cũng có thể dễ dàng đánh bại đối thủ dùng cung tốt.
Cũng do cảnh giới của Tác Ly còn quá thấp nên mới không thấy rõ, nhưng nếu như là Thương Ngô Tử, Thương Minh Tử ở đây thì đã có thể nhìn ra chút ít manh mối rồi.
Cảnh giới Tàng Phong có ý là nghỉ ngơi dưỡng sức, còn hấp thu thiên địa nguyên khí chỉ đứng thứ hai. Thân thể tự quy nạp tinh khí, chủ yếu khiến nó không tiết ra ngoài, chứ đám người trong thế tục chỉ biết bồi bổ, không hiểu chặn đứng quy nạp cho nên hiệu quả chẳng bao giờ tốt.
Đoan Mộc Vũ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, cộng thêm tư chất cực kém, thế nên nếu muốn thân thể tự quy nạp tinh khí rồi điều trị thì rất chậm. Còn nếu là người khác, chẳng những không được đặt chân lên con đường tu hành, sợ rằng còn phải ngày đêm chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật, có thể sống qua ba mươi tuổi đã rất khó rồi. Đây cũng là nguyên nhân làm cho hai người Thương Ngô Tử và Thương Minh Tử chú ý tới Đoan Mộc Vũ, chứ bình thường dù hắn luyện tới cảnh giới Tàng Phong cũng chỉ khiến thân thể linh hoạt, khỏe mạnh và gia tăng tuổi thọ là hết.
Nhưng ai ngờ, ẩn trong cái thân thể suy nhược của Đoan Mộc Vũ lại giấu tàn hồn của một hung thú thời thượng cổ. Chuyện này đã làm thay đổi tất cả!
Bây giờ, thân thể Đoan Mộc Vũ đang trong dòng xoáy linh khí của Phù Vân Sơn. Mặc dù dòng xoáy linh khí này bị thời thế làm thay đổi nên chỉ duy trì được một canh giờ, sau đó sẽ dời khỏi vị trí hiện tại, nhưng với Đoan Mộc Vũ vậy là quá đủ rồi.
Việc đầu tiên hắn muốn làm không phải tu luyện pháp lực, mà muốn thân thể khôi phục đến trạng thái ổn định, khỏe mạnh và nhanh nhẹn. Dù sao, hắn cũng chỉ mới mười lăm tuổi, cho dù chậm một chút nhưng chỉ cần hắn chuyên tâm điều trị thì dù có kém kỳ tài tu luyện như Thục Nguyệt thì đuổi theo tiểu Lam Mị chắc không thành vấn đề.
Buổi chiều hoàng hôn cho tới lúc này vẫn diễm lệ, rực rỡ và hoành tráng nhất. Ánh dương đang chiếu lên người Đoan Mộc Vũ, dường như luôn có một phần nhỏ như bị hắn hấp thu vào trong thân thể. Nó chính là thiên địa nguyên khí tinh thuần được Đoan Mộc Vũ dùng biện pháp vô cùng tinh tế điều khiển, một tia cũng không lọt mà nhập vào trong thân thể hết.
Giả sử, hai đại cao thủ như Thương Ngô Tử và Thương Minh Tử nếu nhìn thấy diễn biến ở đây, đảm bảo sẽ bị chấn kinh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]