Chương trước
Chương sau
Edit: Min

Nửa tháng sau, ban tổ chức cuộc thi cử người đến trường học thu tác phẩm dự thi.

Đào Nguyện giao hộp gỗ đựng bức tranh đã cuộn lại cho nhân viên, sau khi đăng ký, cậu vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy Hồ Văn Sơn đứng chắp tay sau lưng, trên mặt nở nụ cười.

"Thầy Hồ." Đào Nguyện đi tới chào hỏi.

Hồ Văn Sơn gật đầu "Nộp tác phẩm chưa?"

"Thầy không thấy em vừa đi ra từ bên trong sao?" Tuy Đào Nguyện không nói thẳng, nhưng trên mặt lại viết sao thầy hỏi câu vô nghĩa thế?

Nụ cười trên mặt Hồ Văn Sơn không thể duy trì được nữa, tâm trạng vốn không tệ của ông ta lập tức giảm mạnh: "Tác phẩm của em hoàn thành dưới sự hướng dẫn của thầy, khả năng đoạt giải rất cao. Nhưng nếu không đoạt giải thì em cũng đừng nhụt chí, sau này cố gắng nhiều hơn."

"Thực tế là thầy nghĩ rằng em chắc chắn sẽ không đoạt giải đúng không?" Đào Nguyện nói: "Thực ra thầy không cần cố tình hướng dẫn em vẽ xấu đâu. Kể cả thầy có hướng dẫn em tận tình thì với trình độ của thầy, em sẽ không bao giờ có khả năng đoạt giải."

"......." Hồ Văn Sơn tức đến sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng hỏi: "Em có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ ạ." Đào Nguyện bất đắc dĩ lắc đầu: "Xét đến chỉ số IQ và khả năng hiểu biết của thầy, nên em đã nói thẳng. Vậy mà thầy vẫn hỏi em có ý gì. Nói chuyện với thầy mệt tim thật đó."

Hồ Văn Sơn giận run, nhìn bóng lưng xoay người rời đi của Đào Nguyện. Ông ta vô cùng muốn rống giận, người mệt tim rõ ràng là tôi được chưa?

Sau khi bình tĩnh lại, Hồ Văn Sơn lại bắt đầu bối rối. Ông ta không hiểu tại sao cậu vẫn nộp tác phẩm khi cảm thấy tác phẩm hoàn thành dưới sự hướng dẫn của ông ta chắc chắn sẽ không đoạt giải. Hay tác phẩm được nộp không phải tác phẩm mình hướng dẫn? Nhưng cuộc thi lần này chỉ định phải vẽ tranh phong cảnh khổ lớn, sao cậu ta có thể hoàn thành hai tác phẩm chỉ trong thời gian ngắn như vậy?

Hồ Văn Sơn nghĩ thầm, dù có nộp một tác phẩm khác thì cũng chưa chắc sẽ đoạt giải. Tuy kỹ năng vẽ tranh của cậu ta nhỉnh hơn Từ Thiếu Viêm, nhưng lần này Từ Thiếu Viêm là được đại sư hướng dẫn hoàn thành tác phẩm, khẳng định sẽ không bị cậu ta làm lu mờ. Bọn họ làm vậy là để đề phòng, lo lắng cậu sẽ thể hiện quá xuất sắc.

Chỉ cần mỗi lần Hồ Văn Sơn nghĩ đến lời mỉa mai của Đào Nguyện là tức đến đau tim, giống như bị dao đâm vào tim vậy. Ông ta nghĩ tốt nhất là bày ra một cái bẫy để cậu bị khai trừ, nếu không ông ta nhất định sẽ bị cậu chọc tức đến mức bị bệnh tim.

Ngụy Thế Thành rời đi gần hai mươi ngày, cuối cùng cũng về nước. Hắn vừa xuống máy bay đã nóng lòng tự mình đi đón Đào Nguyện. Mấy ngày xử lý công việc của công ty ở nước ngoài hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi, nhưng hắn luôn bất giác nhớ đến Đào Nguyện và cả bộ dáng cậu nằm dưới thân mình.

Vừa hay chiều nay Đào Nguyện không có lớp, Ngụy Thế Thành nói sẽ đến đón cậu, cậu biết chắc rằng hôm nay đến khuya mới được về nhà. Cậu để lại cho Đỗ Diệc một ít tiền và một tờ giấy bảo cậu nhóc mua cơm hộp, sau đó đi ra ngoài tiểu khu chờ xe của Ngụy Thế Thành đến đón.

Đào Nguyện lên xe, hơn nửa tháng rồi hai người không gặp nhau kể từ lần chia tay trước, ngồi cạnh Ngụy Thế Thành đầy hormone nam tính trưởng thành, Đào Nguyện hơi mất tự nhiên nhéo ngón tay của mình.

Nguyên chủ được đánh giá là cao so với các bạn cùng tuổi, dù sao thì đôi chân dài cũng góp phần không nhỏ vào chiều cao, nhưng ngồi cạnh Ngụy Thế Thành, cậu lập tức trông nhỏ nhắn hơn rất nhiều.

Ngụy Thế Thành nghiêng đầu nhìn lướt qua ngón tay của cậu, cầm lấy tay cậu rồi bóp nhẹ ngón tay hỏi: "Ngón tay không thoải mái sao?"

"Không phải, chỉ là bóp theo thói quen thôi." Đào Nguyện nhỏ giọng nói, cũng không rút tay về.

"Vậy sao? Đây chính là một đôi tay tuyệt vời, nhất định phải bảo vệ tốt mới được." Ngụy Thế Thành lại nghiêng đầu thêm một chút, nhìn cậu cố gắng nghiêm mặt nhưng trên má lại có một tia ửng hồng, rõ ràng là bởi vì đang thẹn thùng. Bộ dáng đáng yêu như vậy khiến hắn chỉ muốn ôm cậu vào lòng thôi.

Ngụy Thế Thành nhấn nút trên cửa xe, tấm chắn phía trước hạ xuống, hai người liền ở trong một không gian độc lập.

Đào Nguyện thấy tấm chắn được hạ xuống, biết Ngụy Thế Thành nhất định sẽ làm gì đó trong xe. Vì vậy, khi cằm của cậu bị nâng lên và môi bị Ngụy Thế Thành ngậm lấy, tuy căng thẳng đến mức căng chặt cơ thể nhưng cậu không hề chống cự hay đẩy hắn ra.

Ngụy Thế Thành như đang nhấm nháp một món tráng miệng ngon ngọt, cẩn thận nhấm nháp hương vị trên đôi môi mềm mại còn mang theo mùi thơm của trà. Ngụy Thế Thành vốn chỉ định nếm thử mùi vị trước, liếm một chút là được rồi, nhưng mùi vị quá ngon khiến hắn không nỡ nhả ra.

Sau nụ hôn dài, Ngụy Thế Thành ôm Đào Nguyện, vùi mặt vào cổ toả ra mùi hương nhè nhẹ của cậu, dùng sức ngửi "Có nhớ tôi không?"

Đào Nguyện chớp mắt vài cái, mở miệng nhưng không nói gì cả.

"Lại đang nghĩ gì trong đầu à?" Ngụy Thế Thành nhéo nhéo da thịt non mềm trên mặt cậu: "Không phải đã nói cho phép em tranh luận với tôi sao? Muốn nói gì thì cứ nói đi."

"Tôi vốn định nói rằng chúng ta chỉ là quan hệ mua bán, tôi thỏa mãn thể xác của ngài là được rồi. Dù có nói mấy câu hư tình giả ý đó thì ngài nhất định cũng sẽ không tin, nên hà tất gì phải hỏi cái câu dư thừa này. Nhưng xét đến ngài hiện tại là chủ nhân dài hạn của tôi, và để xứng đáng với khoản phí bao nuôi cao mà ngài đã đưa cho tôi. Tôi cảm thấy mình nên khiến ngài thoả mãn cả thể xác lẫn tinh thần. Nếu như ngài muốn nghe mấy câu dễ nghe, thì tôi phải nghĩ xem nên nói như thế nào mới có thể khiến ngài đạt được thỏa mãn lớn nhất về tinh thần."

"Em đứa nhỏ này......." Ngụy Thế Thành có chút cạn lời nói: "Thật là...... ngay thẳng."

"Tôi nghĩ xong phải nói như thế nào rồi." Đào Nguyện nói.

"...... Em nói đi." Ngụy Thế Thành bất đắc dĩ nói.

"Em rất nhớ ba nuôi. Ba nuôi nói hai ngày nữa sẽ đến đón em nhưng lại để em đợi lâu như vậy. Em đã rất lo lắng cho ba nuôi đó. Trong khoảng thời gian này, đêm nào em cũng mơ thấy ba nuôi, hơn nữa còn là giấc mơ thế này, trong mơ ba nuôi rất dũng mãnh, khiến cơ thể của em nhớ mãi." Đào Nguyện vẻ mặt thẹn thùng, ánh mắt lại rất chân thành nhìn Ngụy Thế Thành nói.

Ngụy Thế Thành ngây người một chút, trong nháy mắt hắn đã cho rằng cậu đang nói thật, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, nói: "Nếu em nói những lời này sau khi tôi hỏi em có nhớ tôi không, tôi xác thật sẽ rất thỏa mãn."

"Thật sao?" Khuôn mặt của Đào Nguyện tràn ngập sự phấn khích rằng tôi biết mà: "Ngài xem tôi bày tỏ nỗi nhớ nhung của tôi với ngài, khen ngài dũng mãnh, còn chứng minh tôi không thể rời khỏi tâm trí của ngài nữa. Có phải khiến lòng hư vinh của ngài lập tức được thỏa mãn rất nhiều không?"

"Em nghĩ mình đang viết văn sao?" Ngụy Thế Thành đúng là có một chút lòng hư vinh như vậy, nhưng sau khi bị cậu phân tích thì lập tức mất sạch.

Đào Nguyện lắc lắc đầu nói: "Ba nuôi, ngài sai rồi. Những lời này nếu viết ra sẽ không gọi là viết văn, mà gọi là truyện người lớn."

Ngụy Thế Thành nhịn rồi lại nhịn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà sờ đầu Đào Nguyện, nói: "Sau này em nên ít nói lại đi, một khuôn mặt đẹp như vậy, cái miệng có mùi vị ngon như vậy, đừng để bị những lời ngay thẳng của em hủy hoại."

Đào Nguyện nhìn Ngụy Thế Thành và chớp mắt thêm vài lần nữa.

Lần này Ngụy Thế Thành kìm lại sự tò mò của mình và giả vờ như không nhìn thấy.

Ngụy Thế Thành đưa Đào Nguyện đến một căn hộ cao cấp. Sau khi hai người vào nhà, Đào Nguyện đánh giá hoàn cảnh trong phòng, nghĩ rằng ở đây vừa nhìn là biết không có ai ở, trang trí cũng giống như khách sạn.

"Em đi tắm đi." Ngụy Thế Thành ôm eo Đào Nguyện và hôn lên trán cậu một cái.

Đào Nguyện đỏ mặt đi vào phòng ngủ. Cậu vốn định dùng phòng tắm trong phòng ngủ để tắm rửa, nhưng sau khi bước vào, cậu thấy phòng ngủ còn giống khách sạn hơn bên ngoài, phòng tắm còn làm bằng kính và hoàn toàn trong suốt.

Ngụy Thế Thành thấy cậu đứng ở cửa không nhúc nhích thì nghi ngờ đi qua, sau khi cửa được mở ra hoàn toàn, hắn cũng rất ngạc nhiên liếc nhìn phòng tắm bằng kính. Mặc dù nơi này là bất động sản đứng tên hắn, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn đến đây. Tuy rằng lúc nào cũng có người phụ trách quét dọn, nhưng hắn chưa từng dùng qua nơi này, sau này cũng không có ý định sử dụng lâu dài. Đây chỉ là nơi gần nhất hắn muốn nhanh chóng giải quyết dục vọng mà thôi.

"Ngoan, hôm nay tạm thời chịu đựng một chút, sau này ba nuôi sẽ đưa em đến nơi tốt hơn." Ngụy Thế Thành ôm Đào Nguyện vỗ vỗ mông cậu, cảm thấy đàn hồi khá tốt, nhịn không được lại nhéo nhéo thêm mấy cái.

Đào Nguyện nghĩ, dù sao từ trên xuống dưới đều bị y thấy hết rồi, cũng sờ soạng và làm rồi, không có gì là không thể để y nhìn cả. Vì vậy cố gắng làm mình bình tĩnh lại, sau đó bước vào cởi quần áo và bắt đầu tắm rửa.

Dòng nước ấm áp chảy xuống xối lên cơ thể cậu, Đào Nguyên đánh bọt sữa tắm rồi bắt đầu xoa lên người. Cậu quay người lại thì thấy Ngụy Thế Thành đang ngồi trên giường cách đó không đến hai mét nhìn cậu tắm rửa.

Nếu Ngụy Thế Thành trực tiếp xông vào làm gì đó với cậu, có lẽ cậu sẽ không xấu hổ như vậy. Nhưng cảm giác bị người nhìn này khiến cậu càng ngượng hơn.

Đào Nguyện chân tay luống cuống và phát hiện mình không thể nào tắm được, cậu không biết nên đối mặt với Ngụy Thế Thành hay là qua lưng lại với hắn nữa.

Ngụy Thế Thành đứng dậy, đi vào phòng tắm.

........................

Đào Nguyện nằm nghiêng được Ngụy Thế Thành ôm vào trong ngực, miệng của hai người giống như không thể tách rời nhau, hôn nhau hồi lâu mới kết thúc.

"Ba nuôi......." Đào Nguyện dựa vào ngực Ngụy Thế Thành, yếu ớt gọi.

"Hửm." Ngụy Thế Thành vuốt ve tấm lưng mịn như tơ lụa của cậu.

"Sau này đừng dùng tư thế đó nữa, chân em đau."

"Nhưng tư thế đó cũng làm em rất hưng phấn mà, không phải sao?"

"Em bảo đảm, ba nuôi dùng tư thế nào em cũng hưng phấn."

"Em không phải là yêu tinh biến thành đó chứ? Nếu không thì tại sao có thể mê hoặc như vậy? Câu mất hồn của ba nuôi rồi." Ngụy Thế Thành siết chặt cánh tay, hận không thể nhào người trong lòng thành một quả bóng, rồi đặt trong túi mang theo bất cứ lúc nào, khi nào nhớ thì lấy ra hôn một cái.

Đào Nguyện nhìn hắn chớp mắt vài cái.

Ngụy Thế Thành lại giả vờ như không nhìn thấy, cũng lại lần nữa đè cậu ở dưới thân.

Mãi đến tận khuya hai người mới kết thúc triền miên, Đào Nguyện dựa vào ngực Ngụy Thế Thành, kêu hắn đưa mình về nhà.

"Ngày mai về, đêm nay ngủ ở đây đi." Ngụy Thế Thành ôm cậu nói.

"Không được, em trai của em ở nhà một mình, em không thể để nó ở nhà một mình qua đêm được." Đào Nguyện nói.

"Nó cũng sắp mười tuổi rồi đúng không? Tiểu khu hai người ở rất an toàn, khắp nơi đều có cameras và cảnh sát theo dõi. Cho dù nó có ngủ ngoài đường thì cũng không xảy ra chuyện gì đâu, huống chi nó đang ở nhà, em lo lắng cái gì."

"Nếu nó là một đứa trẻ bình thường thì đúng là em không có gì phải lo lắng cả. Nhưng nó bị bệnh tim, lỡ như nửa đêm giật mình vì mơ thấy ác mộng rồi bệnh tim phát tác thì sao?"

Ngụy Thế Thành thở dài, ôm cơ thể thơm tho trong lòng lưu luyến buông tay. Hắn muốn ôm cậu ngủ một đêm, xem ra tạm thời không có cơ hội này rồi.

Trên đường đưa Đào Nguyện về, Ngụy Thế Thành nói muốn cho cậu một căn nhà, để cậu và em trai dọn qua đó ở, đồng thời cũng sẽ sắp xếp người giúp việc cho họ, vậy thì Đào Nguyện sẽ không phải vội vã trở về mỗi khi nửa đêm nữa.

Đào Nguyện nói cậu tạm thời vẫn chưa muốn dọn đến nơi khác, nói hắn có thể chiết khấu căn nhà mà hắn muốn cho cậu được không, cậu muốn nhanh chóng cho Đỗ Diệc làm phẫu thuật.

Ngụy Thế Thành đành đồng ý.

Việc làm phẫu thuật cho Đỗ Diệc đã được chuẩn bị rất lâu trước khi ba nguyên chủ qua đời, cũng đã định liên lạc với bệnh viện và bác sĩ. Nhưng ba nguyên chủ lại đột nhiên phá sản rồi qua đời, chuyện này liền bị hoãn lại. Cho dù nguyên chủ muốn Đỗ Diệc làm phẫu thuật thì cậu ấy cũng không có khả năng nhất thời kiếm được nhiều tiền như vậy. Thế nên chuyện làm phẫu thuật chỉ có thể đẩy lùi.

Nếu Đào Nguyện đã thay thế nguyên chủ, vậy thì mọi chuyện cần làm cậu đều sẽ giúp nguyên chủ làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.