Nghe thấy tiếng kêu, Đào Nguyện từ từ mở mắt ra, quay đầu nhìn người đang đứng cạnh giường.
"Tiểu lang nên dậy đi thôi, hôm nay vào cung, nên chuẩn bị sớm."
"Cha Ngô......." Đào Nguyện ngồi dậy, dáng vẻ vẫn còn buồn ngủ.
Phía sau cha Ngô là bảy tám tỳ nữ, và trong khay trên tay họ đựng đồ dùng rửa mặt.
Sau khi nhìn Đào Nguyện ngồi dậy, cha Ngô lùi sang một bên, hai người hầu tiến lên hầu hạ Đào Nguyện rửa mặt.
Rửa mặt và súc miệng xong, Đào Nguyện đứng dậy đi vào phòng thay y phục, đám nha hoàn lui ra ngoài, cha Ngô và hai người hầu đi theo phía sau, cùng nhau vào phòng thay y phục hầu hạ Đào Nguyện thay đồ.
Hai người hầu mở ngăn tủ, cha Ngô lấy bộ áo cưới có đáy màu đỏ nhạt và hoa văn thêu bằng chỉ bạc ra, chuẩn bị hầu hạ Đào Nguyện mặc vào.
Đào Nguyện nhìn bộ y phục nói: "Không mặc bộ này."
Cha Ngô kinh ngạc nói: "Đây là bộ Tiểu Lang thích nhất mà. Hai ngày trước đã chọn xong rồi. Tại sao lại không mặc bộ này?"
"Bộ này không thích hợp mặc đi ngắm hoa, quá long trọng." Đào Nguyện nói.
"Tiệc ngắm hoa của Thái Hậu đương nhiên phải mặc đồ long trọng rồi, với lại không ai thích hợp với màu đỏ hơn tiểu lang. Các tiểu thư và tiểu lang từ kinh thành cùng các gia đình quan viên khác đều sẽ đến, tiểu lang mặc màu sáng một chút không phải sẽ dễ nổi bật hơn sao?"
Đào Nguyện lắc đầu nói: "Tuy là tiệc ngắm hoa của Thái Hậu, nhưng tốt quá hoá lốp, quá nổi bật sẽ khiến người ta không có thiện cảm. Mở hết tủ ra đi, ta muốn chọn một bộ khác."
Người mà Đào Nguyện đang nhắc đến đương nhiên là Thái Hậu, Thái Hậu không thích những bộ y phục quá sặc sỡ.
Hai người hầu đành mở hết các tủ đặt những bộ lễ phục ra, để Đào Nguyện chọn lại.
Đào Nguyện chọn một bộ lễ phục màu cam ấm có hoạ tiết đám mây, bộ này tuy không long trọng và nổi bật như bộ trước nhưng vẫn trang trọng và sáng sủa, mặc đi tiệc ngắm hoa cũng rất hợp. Hơn nữa, màu cam ấm còn làm tăng thêm vẻ sáng dịu cho làn da trắng như tuyết của nguyên chủ.
Sau khi mặc y phục từ trong ra ngoài, Đào Nguyện trước tiên ăn gì đó để lót dạ.
Súc miệng xong, cậu bước đến bàn trang điểm ngồi xuống, để người hầu giúp cậu chải đầu.
Tùng Chi mở các hộp gỗ lớn lớn bé bé trên bàn để trang điểm cho Đào Nguyện, Đào Nguyện nói: "Để ta tự làm."
Hầu hết ca nhi ở thế giới này đều có vẻ ngoài khá trung tính, nhưng cũng có một số ca nhi có vẻ ngoài thiên về nam tính hơn hoặc nữ tính hơn.
Đào Nguyện nhìn khuôn mặt trong gương, dung mạo của nguyên chủ hơi thiên về nữ tính hơn, bởi vì dáng vẻ của y nhu mì, đường nét gương mặt lại thanh tú, trông rất kiều mị. Tuy nhiên, nguyên chủ sinh ra trong một gia tộc võ tướng, nên hành động cử chỉ lại thiên về nam tính hơn. Bởi vì gương mặt này quá đỗi xinh đẹp, cho nên chỉ cần y ngồi yên thì rất giống nữ tử, nhưng y vừa nói chuyện hay làm một động tác là nhận ra y là ca nhi ngay.
Mặc dù ca nhi không cần trang điểm khi ra ngoài giống như nữ tử, nhưng vào những dịp trang trọng, ca nhi cũng sẽ trang điểm nhẹ để sửa đổi diện mạo của mình, huống chi những dịp như tiệc ngắm hoa của Thái Hậu, để mặt mộc chính là bất kính với Thái Hậu.
Gương mặt này của nguyên chủ vốn đã tự mang hiệu ứng trang điểm rồi, da mặt trắng nõn, đôi môi ửng hồng như sắp rỉ máu, hốc mắt sâu cùng sống mũi thẳng đứng. Đào Nguyện chỉ cần trang điểm một chút để mọi người biết cậu có trang điểm là được.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Đào Nguyện bước ra ngoài cổng lớn của phủ nguyên soái, lên xe ngựa, mang theo Tùng Chi và Trúc Ảnh đi về hướng hoàng cung.
Trên đường đi, nhiều cỗ xe ngựa cũng đang chạy về hướng hoàng cung, mà ngồi trong xe ngựa đều là các quý nữ, quý lang con của quan viên trong kinh thành cùng quan viên từ nơi khác đến. Bữa tiệc lần này của Thái Hậu thực ra là một hoạt động xem mắt quy mô lớn, bởi vì hoàng đế vừa mới đăng cơ, hậu cung trống rỗng, không những chưa lập hậu mà rất nhiều phi vị và quân vị cũng chưa có người được chọn. Một số vị Vương gia cũng chưa thành thân, vì vậy hễ là con gái hoặc tiểu lang của quan viên từ lục phẩm trở lên, miễn là tuổi thích hợp, tất cả đều có thể vào cung tham gia tiệc ngắm hoa.
Bên ngoài cửa cung có rất nhiều xe ngựa đậu, xe ngựa không được vào cung, các quý nữ và quý lang lần lượt xuống xe, mang theo thị nữ và người hầu đi bộ vào cung. Thế giới này nam tính nhiều nhất, tiếp theo là nữ tính, và ít nhất là ca nhi. Vì vậy, trong đại tiệc ngắm hoa lần này, số lượng các quý nữ nhiều hơn quý lang rất nhiều.
Sau khi vào cung, mọi người trước tiên đến Ngự Hoa Viên chờ đợi, Ngự Hoa Viên của hoàng cung rất lớn, nó không giống trong phim cổ trang, mà chỉ là một cái sân hơi lớn và trồng ít hoa cỏ thôi. Ngự Hoa Viên của hoàng cung ở thế giới này có nhiều nhà thủy tạ, hành lang dài và lầu các, cũng như hồ sen và ao cá.
Bọn họ được cung tì đưa đến nơi tổ chức yến tiệc, sau đó chờ Thái Hậu và các thái phi xuất hiện.
Mặc dù có rất nhiều người đến dự tiệc ngắm hoa, nhưng Đào Nguyện và một người khác lại không hề bị chìm trong đám đông, hai người họ rõ ràng là xuất chúng nhất bất kể dung mạo và khí chất.
Diệp Dung bước tới chỗ Đào Nguyện, hơi khom người hành lễ, "Mục tiểu lang."
Đào Nguyện cũng hơi khom người đáp lễ, "Diệp tiểu lang."
Sau khi hai người chào nhau, họ bình tĩnh đánh giá đối phương.
Diệp Dung hôm nay mặc một bộ trường bào màu vàng nhạt và đeo một túi thơm bằng bạch ngọc bên eo. So với trang phục màu lạnh thường ngày của cậu ta, bộ trang phục hôm nay rất phù hợp với màu sắc của mùa xuân ấm áp bây giờ, có thể thấy cậu ta đã đặt hết tâm huyết của mình vào đó.
Trong khi đang đánh giá Đào Nguyện, Diệp Dung hơi ngạc nhiên trong lòng, cậu ta cho rằng Đào Nguyện sẽ mặc một bộ trường bào màu đỏ, bởi vì màu đỏ quyến rũ và rực rỡ là màu yêu thích của nguyên chủ. Nhưng bộ lễ phục màu cam ấm áp của ngày hôm nay, mặc dù nó vẫn khiến cậu trở nên tươi sáng và chói mắt, nhưng lại không có vẻ quá loè loẹt, ngay cả những bông hoa nở rộ trong vườn cũng trở thành phông nền của cậu, huống chi là những quý nữ, quý lang khác có tướng mạo và khí chất không bằng cậu.
Bữa tiệc ngắm hoa hôm nay có rất nhiều người tham dự, nhưng sau lưng Đào Nguyện và Diệp Dung đều có một nhóm nhỏ người đang đứng, ranh giới hai bên vạch rất rõ ràng.
Sau khi Thái Hậu và vài vị thái phi đi tới, mọi người nhanh chóng đứng dậy hành lễ, Đào Nguyện và Diệp Dung đứng ở đằng trước.
Cha của nguyên chủ là binh mã đại nguyên soái thống lĩnh vạn quân, vì vậy nguyên chủ sinh ra trong một gia tộc võ tướng. Ông nội của Diệp Dung là thừa tướng, cho nên cậu ta sinh ra trong một gia tộc quan văn thư hương thế gia. Cũng giống như quan văn và võ tướng coi thường nhau, các quý nữ và quý lang bọn họ cũng chia thành hai phe và khinh thường lẫn nhau.
Thái Hậu nhìn hai người đứng ở phía trước, cảm thấy hài lòng với cách ăn mặc phù hợp của họ hôm may, gật đầu rồi nói "Miễn lễ, bình thân."
"Tạ Thái Hậu." Mọi người đồng thanh nói, sau đó trở về vị trí của mình.
Phong ở thế giới này tuy cởi mở, nữ tử và ca nhi chưa lập gia đình có thể đi khắp phố phường, và cũng không có quy định nào là quý nữ và quý lang chưa lập gia đình không thể gặp nam tử lạ, nhưng dù có thể gặp mặt thì cũng phải chia dịp. Vào một dịp như hôm nay, mọi người đều biết mình đến đây làm gì, cho nên ngay cả hoàng đế và các Vương gia cũng không tiện xuất hiện.
Tiệc ngắm hoa này là để tuyển tú nữ và thị lang vào cung, nhưng con cái của các quan viên này cùng những tú nữ và hầu lang thường dân vào cung khác nhau như trời với đất.
Sau khi vào cung, các tú nữ và thị lang thường dân sẽ phải làm cung tì và cung hầu, cũng tức là nô tài hầu hạ người khác. Nếu có dung mạo xinh đẹp, có lẽ sẽ được Hoàng Thượng lâm hạnh và trở thành phi tần trong hậu cung, nhưng cực kỳ ít.
Mà khi con cái của những vị quan này vào cung, hoặc là sẽ trở thành phi tần có phẩm cấp, hoặc là sẽ được đính hôn với Vương gia làm chính phi hay trắc phi. Còn không thì sẽ trở thành nữ quan và hầu quan có phẩm cấp, mà hầu hết các hầu quan sau khi ở trong cung nghỉ ngơi vài năm đều sẽ cho họ về nhà để cha mẹ sắp xếp hôn sự.
Thành viên của hoàng thất đương nhiên là sự tồn tại cao quý nhất, họ chính là những người được chọn lựa. Những người khác trong lòng đều biết rất rõ rằng ngôi vị Hoàng Hậu và Hoàng Quý Quân đã được quyết định rồi, nhất định sẽ không đến lượt họ, nhưng nếu có thể được chọn làm phi tử và quý quân, chỉ cần có thể sinh ra một vị hoàng tử, sau này trở thành thái phi hoặc thái quân cũng rất may mắn. Cho dù không được vào hậu cung, có thể lên làm Vương phi hoặc trắc phi thì cũng coi như là một thành viên của hoàng tộc cao quý rồi.
Hơn nữa, triều đình gió nổi mây tuôn, hậu cung lại càng sóng ngầm dữ dội, nếu may mắn thì biết đâu có thể ngư ông đắc lợi.
Trên lầu các đối diện với ao sen, hoàng đế và vài vị Vương gia đang ngồi trong phòng ở tầng cao nhất, qua cửa sổ mở có thể nhìn thấy rõ bọn họ, nhưng vì góc độ mà bọn họ lại không thể nhìn thấy hoàng đế và những vị Vương gia đó.
Nếu trên danh nghĩa là tiệc ngắm hoa, thực ra là tuyển chọn người vào cung, tự nhiên không thể chỉ ngồi nói chuyện phiếm được, biểu diễn tài nghệ nhất định không thể thiếu. Huống chi có Thái Hậu và các vị thái phi ở đây, không phải ai cũng có tư cách và cơ hội để biểu diễn trước mặt họ.
Những người có thể có cơ hội biểu diễn hoặc là bản thân tài nghệ xuất chúng, có danh tiếng trong giới quý nữ và quý lang, còn không thì cha hoặc ông nội giữ chức vụ quan trọng và được trọng dụng.
Sau khi xem qua những màn khiêu vũ của các quý nữ, cùng những màn biểu diễn thổi sáo và thổi tiêu của các quý lang khác, Thái Hậu nhìn Diệp Dung nói: "Lâu rồi chưa được nghe A Dung chơi đàn cổ cầm, hôm nay vừa hay là cảnh xuân, trăm hoa đua nở, A Dung đàn một khúc hợp thời đi."
Diệp Dung lập tức đứng dậy hành lễ: "Dạ."
Người hầu của Diệp Dung đem đàn cổ cầm lên, cung tì bưng nước cho cậu ta rửa tay, sau khi rửa tay và lau khô tay bằng khăn vải, Diệp Dung tập trung tinh thần bắt đầu chơi đàn.
Tiếng đàn nhẹ nhàng và du dương, tựa như ánh mặt trời ấm áp giữa trời lạnh khiến lòng người cảm thấy rất thoải mái, vừa hay tương ứng với cảnh xuân tươi đẹp này.
Thái Hậu rất hài lòng, mỉm cười nhìn cậu ta và thưởng thức tiếng đàn cầm động lòng người này.
Những người khác có thể hâm mộ hoặc đố kị trong lòng nhưng đều phải công nhận rằng cậu ta chơi rất giỏi. Dù có luyện tập chăm chỉ đến đâu thì họ cũng không thể luyện được kỹ năng chơi đàn tốt như vậy, chẳng trách ngay cả Thái Hậu cũng cũng hết lời khen ngợi tài chơi đàn của cậu ta.
Thái Hậu thích Diệp Dung hơn, cũng muốn Diệp Dung làm Quân Hậu hơn, không chỉ vì Diệp Dung là cháu của thừa tướng, mà còn vì cảm thấy bản thân Diệp Dung thích hợp làm Quân Hậu hơn nguyên chủ về mọi mặt.
Tuy nhiên, vì tiên đế thiên vị Dự Vương nên dù hoàng đế đã thuận lợi đăng cơ nhưng ngôi vị này vẫn chưa thể ngồi vững, văn thần và võ tướng đều phải lôi kéo, sau đó mới từ từ thu hồi quyền lực về tay mình. Vả lại bây giờ chiến sự biên ải đang cấp bách, vì trấn an và lôi kéo Mục Vĩnh Thịnh, cho nên Thái Hậu và hoàng đế quyết định lập Mục Tịch làm Quân Hậu.
Tiếng đàn trôi sang phía đối diện của ao sen, hoàng đế và các Vương gia trên lầu các đều có thể nghe thấy tiếng đàn du dương của hắn, trong lòng không khỏi tán thưởng tài chơi đàn của cậu ta.
Chỉ có Dự Vương Tiêu Dục Dương là tâm trạng phức tạp, gã chỉ là tỉnh dậy hơi muộn thôi nhưng mọi thứ vốn nên thuộc về gã đều đã không còn nữa, ngai vàng cũng mất, ngay cả người mình yêu cũng sắp trở thành người của người khác.
Mặc dù hoàng đế hiện tại là con trưởng và là Thái Tử, nhưng trước khi tiên hoàng qua đời, ông đã có ý định phế bỏ Thái Tử và lập Dự Vương làm người kế vị. Chỉ là Thái Tử chưa từng mắc sai lầm nào, hơn nữa còn thể hiện rất tốt về mọi mặt khiến tiên hoàng không có cớ để phế bỏ Thái Tử, chỉ đành để Dự Vương đi đến biên ải lập chiến công, lấy được sự ủng hộ của nhiều triều thần hơn.
Tuy nhiên, Dự Vương bị trọng thương ở biên ải và vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, hoàng đế lâm bệnh rồi ra đi đột ngột, sau đó Thái Tử thuận lợi đăng cơ. Đợi khi Dự Vương tỉnh lại, mọi thứ đã được định, nhưng gã vẫn không chịu từ bỏ, cảm thấy người ngồi trên ngai vàng nên là mình.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiêu Dục Dương đứng xa xa nhìn bóng lưng của Diệp Dung, nghĩ đến việc không lâu nữa cậu ta sẽ trở thành người của hoàng đế, trái tim gã không khỏi quặn thắt đau đớn. Mặc dù Diệp Dung đã nói với gã rằng cho dù vào hậu cung thì cũng sẽ thủ thân như ngọc vì gã, nhưng đời này, bọn họ không có khả năng quang minh chính đại ở bên nhau.
Diệp Dung thực ra là một người xuyên việt, trước khi xuyên qua, cậu ta là một trạch nam cực kỳ thích chơi game công lược, và bởi vì thích đàn ông nên cậu ta chơi toàn game đam mỹ. Ở thế giới nguyên bản, bởi vì cuộc sống thực không như ý, cậu ta chỉ có thể tìm được cảm giác tồn tại trong game, cho nên cậu ta chơi đủ loại game công lược.
Một ngày nọ, cậu ta mua một game công lược mới ra mắt, trong trò chơi này có rất nhiều nhân vật có thể công lược, công lược nhân vật khác nhau sẽ có kết cục khác nhau. Sau khi đọc phần giới thiệu game, cậu ta đã trực tiếp chọn công lược cao nhất, đó là hậu cung công lược.
Ý nghĩa thực sự của hậu cung công lược này là người chơi đầu tiên vào hậu cung cung đấu, sau đó từng bước trở thành Thái Hậu trẻ tuổi, và cuối cùng là đưa tất cả các đối tượng của công lược vào hậu cung của riêng mình. Mà hậu cung này đương nhiên không phải chỉ hậu cung thực sự, mà là chỉ những người bị cậu ta công lược đều mê mệt cậu ta, và sẵn sàng thích cậu ta cùng với những người khác.
Trước khi chơi game, cậu ta đã chi tiền để mua tất cả các loại kỹ năng mà hắn cần sử dụng, chẳng hạn như tài năng cấp tám, bao gồm cầm kỳ thư họa, và kỹ năng dược phẩm cấp năm, cho phép cậu ta điều chế nhiều loại độc dược và thuốc giải khác nhau. Trong số đó, đắt nhất chính là hào quang của nhân vật chính, nó có thể khiến người ta không thể cưỡng lại được cậu ta và cũng có thể chuyển nguy thành an trong những thời khắc nguy hiểm.
Sau khi biết đại khái về những nhân vật phải công lược, cậu ta lập tức chơi game, sau đó thì xuyên vào thế giới trong game.
Sau một thời gian ngắn không tin, cậu ta nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên qua và còn cảm thấy rất hạnh phúc nữa. Bởi vì ở trong thế giới này, thân phận của cậu ta là ca nhi, hắn có thể quang minh chính đại thích đàn ông. Điều quan trọng nhất là cậu ta không chỉ có những kỹ năng rất mạnh mẽ mà còn có hào quang của nhân vật chính nữa, vì vậy cậu ta có thể thực sự và tự trải nghiệm cảm giác đi đến đỉnh cao của nhân sinh.
Điều duy nhất cậu ta hối tiếc là để tiết kiệm tiền, cậu ta đã không mua thêm nhiều kỹ năng và quá trình công lược chi tiết. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy điều đó không quá quan trọng, cậu ta đã có hào quang của nhân vật chính, mặc dù quá trình có thể sẽ khó khăn một chút, nhưng khả năng hoàn thành công lược là rất cao. Hơn nữa, cậu ta đã chơi rất nhiều game công lược như thế này rồi, nắm rất rõ kịch bản của loại game này, thế nên không có gì phải lo lắng cả.
Sau khi Diệp Dung đàn xong một khúc nhạc, Thái Hậu và các thái phi đều khen ngợi kỹ năng chơi đàn của cậu ta lại tiến bộ.
Diệp Dung đứng dậy hành lễ rồi trở về chỗ ngồi của mình, nhìn thấy ánh mắt hâm mộ hoặc đố kị của những người khác, cậu ta vô cùng đắc ý trong lòng. Cậu ta nghĩ, bỏ ra nhiều tiền như vậy mua kỹ năng quả nhiên là đáng giá, nhưng đáng tiếc, ở thế giới nguyên bản cậu ta vẫn còn một ít tiền chưa dùng hết.
"Hay là A Tịch cũng thổi một khúc đi?" Thái Hậu nhìn Đào Nguyện nói, nếu bà đã đích thân yêu cầu Diệp Dung đàn một khúc, bà tự nhiên cũng phải yêu cầu Đào Nguyện thổi một khúc, cho dù trong lòng bà nghiêng về Diệp Dung hơn, nhưng không thể quá lộ liễu trước mặt nhiều người như vậy được, nếu không sẽ khiến nhà họ Mục mất mặt.
Đào Nguyện đứng dậy đáp: "Hồi bẩm Thái Hậu, thần tử gần đây đã học được một khúc tỳ bà mới, muốn đàn một đoạn dâng lên cho Thái Hậu nghe."
"Ồ?" Thái Hậu nghĩ thầm, hoá ra hắn còn biết chơi đàn tỳ bà à, nếu hắn đã chủ động yêu cầu, vậy thì mình đồng ý thôi, "Được, vậy ngươi đàn một khúc cho ai gia và mọi người cùng nghe đi."
Tùng Chi đem tỳ bà đến, Đào Nguyện cầm tỳ bà sau khi đã rửa tay, sau đó ngồi vào ghế giữa, chuẩn bị bắt đầu chơi.
Tỳ bà là một loại nhạc cụ rất khó và cũng rất thần kỳ, nó có thể được sử dụng để chơi nhiều phong cách rất khác nhau, hơn nữa khi nghe còn không giống như được chơi bởi cùng một nhạc cụ. Vì hôm nay là tiệc ngắm hoa, khúc nhạc mà Đào Nguyện muốn đàn tự nhiên cũng phải hợp với khung cảnh.
Đào Nguyện đầu tiên là nhẹ nhàng gảy dây đàn, cảm nhận ý cảnh trong đó mang lại giống như một cơn mưa xuân tí ta tí tách, tạo cho người ta cảm giác như được nuôi dưỡng tâm hồn. Khi tiếng đàn càng lúc càng lớn, cảm giác như mây đang tan đi và mặt trời sắp ló dạng khiến lòng người cảm thấy rất thoải mái.
Tiếng tỳ bà khi thì nhẹ nhàng, lưu loát như tiếng băng tan, nước chảy, khi thì réo rắt, vui tai như nghe thấy âm thanh tuyệt vời của tiếng chim hót. Trong phút chốc, trăm hoa đua nở, chim hót vang, hoa thơm ngát hương, người cảm thụ được ý cảnh trong khúc nhạc phóng tầm mắt nhìn về nơi xa, bọn họ dường như thật sự nhìn thấy dáng vẻ hoa đang dần nở rộ, khiến lòng người không khỏi vui mừng.
Tất cả các Vương gia đều nhìn ra ngoài qua cửa sổ đang mở, trái tim họ dường như đang rung động theo giai điệu của đàn tỳ bà, họ không khỏi kinh ngạc và cảm thán trong lòng.
Hoàng đế Tiêu Thuân Diệp đứng dậy, đi đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài, cứ tưởng rằng có khúc cổ cầm tuyệt diệu vừa rồi ở phía trước thì những khúc nhạc sau đều chỉ là làm nền mà thôi, nhưng không ngờ vừa nghe khúc tỳ bà này đã hoàn toàn quên mất khúc cổ cầm vừa rồi.
Hai người này, một người sẽ trở thành Quân Hậu của hắn, một người sẽ trở thành Hoàng Quý Quân, cả hai đều phải gả cho hắn để củng cố ngôi vị hoàng đế của hắn, mặc kệ bọn họ có muốn hay không thì cũng không có đường để lựa chọn. Cho dù là hoàng đế, hắn cũng có rất nhiều việc bất đắc dĩ và không thể làm gì khác được, huống chi là bọn họ.
Sau khi khúc nhạc kết thúc, Đào Nguyện ôm tỳ bà đứng dậy hành lễ.
Thái Hậu gật đầu tán thưởng nói: "Kỹ năng đánh đàn tuyệt vời, xúc động lòng người và lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục như thế, xem ra ngươi đã bỏ rất nhiều công sức. Tại sao trước giờ chưa từng nghe ngươi chơi đàn?"
Sở dĩ Thái Hậu hỏi như vậy là bởi vì kỹ năng chơi đàn tinh xảo như thế này không thể học trong ngày một ngày hai. Khi còn là Hoàng Hậu, năm nào cũng tổ chức tiệc ngắm hoa, nhưng bà chưa bao giờ nghe nguyên chủ chơi đàn tỳ bà.
"Trước đây thần tử cảm thấy mình đàn không tốt nên không dám bêu xấu trước mặt Thái Hậu, gần đây thần chăm chỉ luyện đàn tỳ bà, cuối cùng cũng cảm thấy có thể nghe lọt tai, vì vậy muốn dâng lên một khúc cho Thái Hậu." Đào Nguyện đáp.
"Há chỉ là có thể nghe lọt tai mà thôi." Thái Hậu cười nói: "Ngươi có tâm như thế, ai gia muốn ban thưởng cho ngươi."
Hai cung tì bưng khay đến, Thái Hậu sai một cung tì trong đó mang đồ trong khay đến trước mặt Đào Nguyện rồi nói: "Bộ trà cụ này ai gia vẫn luôn trân quý không nỡ dùng, ai gia cảm thấy chỉ có bộ trà cụ này mới xứng với khúc nhạc mà ngươi vừa đàn, nên thưởng cho ngươi."
"Tạ Thái Hậu ban thưởng." Đào Nguyện hành lễ với Thái Hậu, sau đó nhận khay và trở về chỗ của mình.
Thái Hậu lại sai cung tì mang đồ trong một cái khay khác đưa đến trước mặt Diệp Dung, "Ngươi và A Tịch chơi đàn đều xuất sắc như nhau, lư hương hoa sen bằng bạch ngọc này cũng là vật yêu thích của ai gia, nay ban thưởng cho ngươi, ngươi có thể dùng để thắp hương khi chơi đàn sau này."
Diệp Dung vội vàng đứng dậy hành lễ: "Tạ Thái Hậu ban thưởng."
Thái Hậu quả nhiên vẫn bất công, kỹ năng đánh đàn của hai người hoàn toàn không thể tính là xuất sắc như nhau được, Đào Nguyện rõ ràng là chơi tốt hơn Diệp Dung rất nhiều. Nhưng hết cách rồi, người ta là Thái Hậu, có thể thể hiện như xử lý sự việc công bằng chứ không phải hoàn toàn tỏ ra thái độ bất công, mà ngươi thì phải mang ơn đội nghĩa.
Diệp Dung bề ngoài bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã có thăng trầm, cậu ta đến thế giới này đã hơn một năm rồi, thế mà không hề biết rằng Mục Tịch có kỹ năng chơi đàn tinh xảo như vậy. Bốn tài năng cầm kỳ thư họa, xem ra cậu ta đã thua về cầm rồi, nhưng không sao, vẫn còn ba tài năng khác, cậu ta nhất định sẽ không thua hết. Cậu ta nghĩ, nếu mình đã lựa chọn công lược khó nhất thì đối thủ đương nhiên phải mạnh hơn một chút, nhưng sức hấp dẫn mà tài năng có được đến là hữu hạn, và nó hoàn toàn không thể so với hào quang nhân vật chính của mình, cho nên mình chẳng cần phải lo lắng gì cả.
"Hôm nay vừa lúc là cảnh xuân, trong Ngự Hoa Viên có trăm hoa đua nở, các vị quý nữ và quý lang hãy đi ngắm hoa đi. Nếu có ý thơ thì viết một bài gửi đến, ai gia sẽ sai người trình cho bệ hạ, xin bệ hạ ban thưởng cho người có văn chương xuất chúng." Thái Hậu đứng dậy nói: "Ai gia đi nghỉ ngơi một lát, các ngươi đi chơi đi."
"Cung tiễn Thái Hậu."
Sau khi Thái Hậu và các vị thái phi rời đi, những quý nữ và quý lang cũng từ từ tản ra thưởng hoa.
"A Tịch, ngươi đàn khúc tỳ bà vừa rồi còn hay hơn......," Vu Thiến Vân muốn nói hay hơn cái vị chơi đàn cổ cầm kia không biết bao nhiêu lần, nhưng lại bị Đào Nguyện dùng ánh mắt ngăn lại, bởi vì Thái Hậu vừa nói hai người đều xuất sắc như nhau, nếu nàng nói ra lời này chính là đang tát vào mặt Thái Hậu, đó là tội đại bất kính, đành sửa miệng nói: "Hay, hay hơn những người khác."
Khi Diệp Dung đi ngang qua họ, hắn liếc nhìn Đào Nguyện, hai người nhìn nhau một lúc, dùng ánh mắt giao phong, sau đó đồng thời đưa tầm mắt sang chỗ khác và đi về hai hướng khác nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]