Buổi tối, Đào Nguyện xách túi giấy đến phòng Zorley, sau đó trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa, Zorley ngồi ở bên ngoài chờ cậu.
Nửa giờ sau, Đào Nguyện mới từ bên trong đi ra.
Zorley lập tức ngẩng đầu nhìn sang, cái liếc mắt này khiến khí huyết của hắn xông thẳng lên não, toàn thân nóng bừng.
Đào Nguyện mặc một chiếc váy ren nhỏ màu đỏ, chân đi một đôi tất đen, cậu làm xong mọi thứ từ tóc giả đến trang điểm và lúc này đang dựa vào tường mỉm cười nhìn hắn. Dáng vẻ gợi cảm và quyến rũ của cậu tựa như một yêu tinh tuyệt sắc vậy.
“Sao em lại ăn mặc thế này?” Zorley nuốt nước miếng, ánh mắt không ngừng quét nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Đào Nguyện từng bước một đi tới trước mặt hắn, nói: “Em có một màn biểu diễn đặc biệt muốn cho chú xem. Đây là đãi ngộ mà chỉ có chú mới được thưởng thức thôi đó. Chú không muốn xem à?”
“Em, em đứng lại trước đã, đừng qua đây.” Zorley lùi về sau, phòng bị nhìn Đào Nguyện.
“Sao thế?” Đào Nguyện dùng ánh mắt vô tội cùng tủi thân nhìn hắn, “Làm gì chú sợ dữ vậy? Bộ em xấu lắm hả?”
Zorley hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm đó là bởi vì em quá đẹp, đẹp đến mức không chỉ phạm quy mà còn lôi kéo người ta phạm tội.
“Tóm lại em đừng qua đây, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Zorley ngoảnh mặt đi không nhìn cậu, hắn sợ mình sẽ không kìm chế được. Hắn vốn dĩ đã muốn nhốt cậu lại để không cho bất cứ kẻ nào nhìn cậu rồi, hiện tại bởi vì bộ trang phục của cậu mà sự thôi thúc này thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
“Chuyện nên làm đều đã làm rồi, bây giờ chú giả vờ ngây thơ cái gì chứ?” Đào Nguyện bất mãn nói, “Hiếm khi em muốn cho chú chút phúc lợi, nếu chú bỏ lỡ lần này thì sẽ không có lần sau đâu.”
“Roche, em đi thay bộ đồ này ra trước đi, tôi có chuyện muốn nói với em.” Zorley thật sự rất muốn xem, hắn rất cố gắng khống chế ánh mắt của mình không nhìn qua, nếu không hắn sẽ mất kiểm soát mất.
“Được rồi, thay thì thay, chú đừng có hối hận đó.” Đào Nguyện chắp tay sau lưng nói: “Nhưng mà trước khi đi thay đồ, em có một thứ rất hay muốn cho chú xem, chú nhất định phải mở to mắt ra để nhìn cho rõ đó nha.”
Zorley liếc nhìn sau tay cậu, hỏi: “Thứ gì?”
“Chú nhìn cho rõ đó.” Đào Nguyện nhanh tay xốc chiếc váy ngắn của mình lên, sau đó hỏi: “Đẹp không?”
Zorley mở to mắt, sợi dây kéo căng cuối cùng trong đầu lập tức đứt phựt. Hắn bước nhanh tới, bế Đào Nguyện lên rồi đặt cậu xuống giường, hôn ngấu nghiến.
“Ưm ưm ưm.” Đào Nguyện muốn nói chuyện nhưng miệng lại bị chặn, đợi hồi lâu, Zorley bắt đầu hôn xuống, cậu mới có thể mở miệng nói: “Không phải chú bảo em đi thay bộ đồ này sao? Chú đè em làm gì?”
“Làm xong rồi thay.” Zorley tiếp tục đi xuống.
“Chú nói có chuyện muốn nói với em cơ mà?” Đào Nguyện tiếp tục hỏi.
“Làm xong rồi nói.” Động tác của Zorley càng ngày càng thô bạo không thể kiểm soát.
..............
Chiếc quần lót ren mà Đào Nguyện mặc đã bị vứt trên mặt đất, váy ngắn cũng bị Zorley xé rách, hai người đang ngâm mình trong bồn tắm của phòng tắm.
Đào Nguyện đã tẩy trang xong, cậu đang thoải mái dựa vào người Zorley, hoàn toàn thả lỏng cơ thể mà tận hưởng.
“Chú định nói chuyện gì với em thế?” Đào Nguyện nhắm mắt lại hỏi.
“Em có đồng ý nếu tôi công khai mối quan hệ của chúng ta không?” Zorley hỏi.
“Em cũng đang có ý công khai ngay bây giờ. Dù sao thì việc không công khai cũng chỉ là tạm thời thôi, công khai là chuyện sớm hay muộn. Chẳng phải chú đã nhờ mẹ chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta rồi sao? Đến khi hôn lễ được tổ chức, muốn giấu cũng không giấu được.”
“Em nói đúng, cứ thuận theo tự nhiên đi.” Zorley thở dài nói.
“Chú sao vậy?” Đào Nguyện ngửa đầu, sờ mặt của hắn nói: "Sao lại đột nhiên muốn công khai?”
“Bởi vì rất nhiều binh lính đang chuẩn bị theo đuổi em. Tôi muốn cho bọn họ biết rằng em đã là người của tôi rồi.”
“Hạm đội có nhiều quy định như vậy, bọn họ muốn tiếp cận em còn khó nữa là, sao theo đuổi em được?”
“Chỉ cần bọn họ muốn làm, tự nhiên sẽ có cách.”
“Kệ bọn họ đi. Tóm lại, em từ chối hết bọn họ là được mà?”
Zorley cúi đầu hôn lên má cậu, nói: “Tôi thật sự rất muốn nhốt em lại, ngoại trừ tôi ra, ai cũng không được phép nhìn em.”
“Nếu chú nhốt em, bản thân chú cũng không thể muốn nhìn là có thể nhìn thấy em.” Đào Nguyện nói, “Chú cứ nỗ lực thăng quan tiến chức đi, đợi sau khi em xuất ngũ Quân nhân Văn nghệ, em cũng sẽ cố gắng để vượt qua đợt đánh giá, sau đó làm nhân viên văn thư cho chú, vậy thì em sẽ có thể luôn ở bên cạnh chú rồi.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Zorley lại hôn cậu một cái, sau đó đứng dậy bế cậu đi ra ngoài.
..............
Ba ngày trôi qua, ngày nào Hermin cũng hẹn Cornin gặp mặt nhưng Cornin luôn tìm đủ mọi lý do để khước từ. Hermin biết rất rõ rằng, ở trên tàu, ngoài việc huấn luyện thể chất cho binh lính mỗi ngày thì Cornin chẳng có việc gì để làm cả. Dù bận đến đâu cũng không thể bận đến mức không có thời gian gặp mặt được, bọn họ ở trên cùng một con tàu cơ mà.
Trong lòng Hermin lờ mờ có dự cảm không tốt, khi cậu ta không dám hẹn gã thì Cornin lại chủ động hẹn gặp cậu ta.
Cậu ta ngồi xuống chiếc bàn tròn nhỏ, gọi một tách cà phê, sau đó chờ Cornin xuất hiện.
Cornin mở cửa, sau khi nhìn Hermin trong chốc lát, gã mới đi vào và ngồi xuống.
Hermin khuấy cà phê, vì vẻ mặt của Cornin mà trong lòng càng cảm thấy bất an hơn.
“Hermin, anh…….” Trước khi đến, Cornin đã định cùng cậu ta nói rõ ràng, nhưng lời nói đến miệng lại nói không nên lời.
“…… Anh muốn nói gì thì cứ nói đi, em đã chuẩn bị xong rồi.” Hermin nghĩ thay vì lúc nào cũng lo lắng đề phòng, chi bằng để gã nói ra một cách thoải mái sẽ tốt hơn.
“Chúng ta, chia tay đi.” Cornin cuối cùng cũng nói ra điều quan trọng nhất gã muốn nói hôm nay.
Hermin nhắm mắt lại, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng trái tim vẫn nhói lên đau đớn.
“Nếu đã như vậy, lúc trước anh cần gì phải chia tay với Roche rồi đến với em?”
“Xin lỗi, là do anh quyết định quá vội vàng.”
“Em là quyết định vội vàng của anh ư?” Trái tim Hermin càng thêm đau đớn, cậu ta hao tổn tâm sức mới có được người này, cứ tưởng rằng gã sẽ yêu mình sâu đậm hơn, nhưng không ngờ chỉ sau hai màn biểu diễn mà gã đã thu lại toàn bộ tình cảm dành cho cậu ta.
Hermin đã đoán được rằng Cornin chắc chắn đã đi xem buổi biểu diễn, nếu không gã sẽ không có phản ứng như thế. Cậu ta ngăn cản gã đi xem buổi biểu diễn chính là vì không đủ tin tưởng vào tình yêu giữa hai người, lo lắng sẽ xảy ra chuyện như thế này, không ngờ chuyện gì đến vẫn đến.
“Mấy ngày nay, anh đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Trong sâu thẳm trái tim anh vẫn rất yêu Roche. Nếu anh tiếp tục ép buộc mình ở bên em, như vậy là không công bằng với em. Thế nên, chúng ta chia tay là tốt nhất cho cả hai.”
Nước mắt Hermin lăn dài, “Anh nghĩ kỹ chưa? Cho dù anh yêu cậu ta hơn em, cho dù anh chia tay với em rồi, anh có chắc cậu ta sẽ quay lại với anh không?”
“Anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp những lỗi lầm trước đây, rồi giành lại trái tim em ấy. Trước khi níu kéo lại em ấy, anh phải chia tay với em. Anh thực sự có lỗi với em, nhưng anh không thể lừa dối trái tim mình được. Nếu cứ tiếp tục ở bên em thì cả hai chúng ta đều sẽ đau khổ.”
“Cậu ta không có khả năng sẽ quay lại với anh hay tiếp tục hẹn hò với anh đâu. Bởi vì cậu ta đã có người yêu rồi, hơn nữa người đó mạnh hơn anh rất nhiều, anh không so được với người ta đâu.”
“Roche đã có người yêu?” Cornin kinh ngạc nhìn cậu ta hỏi, “Em biết người đó là ai không?”
“Em…….” Hermin đặt tay lên đùi và siết chặt nắm tay, cậu ta cảm thấy nếu mình nói ra người mà Roche đang hẹn hò, có lẽ Cornin sẽ từ bỏ ý định theo đuổi lại Roche, nhưng lúc này trong lòng cậu ta vô cùng mâu thuẫn, do dự một hồi, cậu ta vẫn lựa chọn không nói ra, “Em không biết cụ thể là ai, em chỉ tình cờ nghe được cậu ta hẹn hò với một người và người đó rất lợi hại thôi.”
“Anh đã hạ quyết tâm phải quay lại với em ấy rồi. Mặc kệ em ấy đang hẹn hò với ai cũng không ngăn được quyết tâm của anh đâu.”
“Đã vậy thì……, chia tay đi. Em đồng ý, chúng ta chia tay đi.” Trong lòng Hermin cảm thấy rất đau, nhưng vẫn tỏ ra không quan tâm nữa và trông rất thoải mái.
“Xin lỗi em, Hermin. Thật sự xin lỗi em.” Cornin nhìn cậu ta với vẻ đầy áy náy và có lỗi.
“Không sao hết.” Herman giả vờ rất tức giận nhưng không để trong lòng, nói: “Ai mà chẳng từng có một mối tình sai lầm? Thà kết thúc sớm còn hơn là lặp đi lặp lại cùng một lỗi. Hãy giành lại người mình yêu thật lòng đi, em sẽ chúc phúc cho hai người. Anh nhất định phải giành được để sự ra đi của em không vô ích đấy.”
“Anh nhất định sẽ giành lại em ấy. Cảm ơn em, còn có, xin lỗi em.” Cornin càng cảm thấy có lỗi với cậu ta hơn. Trong lòng gã, Hermin thực sự là một người rất tốt. Nếu gã không phát hiện ra rằng mình thực sự yêu Roche nhiều hơn, thì có lẽ gã vẫn sẽ ở bên cậu ta cho đến khi họ kết hôn.
Hai ba ngày nay, Cornin hầu như không ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại là gã sẽ nghĩ đến khuôn mặt vừa quyến rũ vừa trong sáng của Đào Nguyện, cũng như dáng người yểu điệu khi cậu khiêu vũ nhẹ nhàng. Khi nghĩ đến việc mình vậy mà lại bỏ lỡ người này, trái tim gã liền đau nhói vì hối hận.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, gã cảm thấy người gã yêu thật lòng trước giờ chỉ có một mình Roche mà thôi, còn với Cornin chẳng có gì ngoài cảm giác áy náy và mới mẻ. Gã cảm thấy nếu gã ép mình ở bên Hermin thì cả hai sẽ càng đau khổ hơn, chi bằng chia tay càng sớm càng tốt, buông tay để Herman sớm tìm được hạnh phúc mới.
Sau khi Cornin đứng dậy rời đi, Hermin bụm mặt khóc nức nở, nước mắt cậu ta không ngừng tuôn rơi nhưng không hề phát ra một âm thanh nào. Cậu ta chỉ muốn khóc thật đã một hồi để tưởng nhớ về tình yêu đã mất trong tim, nhưng lại không muốn bị người khác nghe thấy.
Herman thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên đúng như lời anh hai đã nói, tình yêu giật lấy từ tay người khác bằng những mưu mô và thủ đoạn sẽ càng dễ tan vỡ. Cậu ta yêu Cornin bao nhiêu thì trái tim cậu ta giờ lại đau bấy nhiêu, nhưng cậu ta không hối hận về những gì mình đã làm trước đây, ít nhất cậu ta đã có được nó. Bọn họ vẫn còn rất trẻ, ai nói trước được tương lai sẽ ra sao chứ?
Sau màn trình diễn của toàn tàu, Đào Nguyện mới thực sự trở nên nổi tiếng như Rumja đã nói. Sau khi đoạn clip phát sóng trực tiếp phần biểu diễn của cậu được ghi lại, nó đã được tải lên trang web video biểu diễn của các Quân nhân Văn nghệ, mà trang web này chỉ có binh lính mới truy cập được. Sau khi video được tải lên, số lượng truy cập có thể nói là tăng đột biến.
Đào Nguyện đột nhiên nhận được tin Cornin hẹn gặp mặt, cậu cảm thấy điều này vừa hợp lý lại vừa bất ngờ. Cậu không biết vì sao Cornin lại đột nhiên hẹn gặp mình, cũng không biết tình hình hiện tại của gã và Hermin thế nào. Vì không có hứng thú muốn biết, cho nên cậu trực tiếp block Cornin.
Cornin nhìn thông báo bị chặn trên máy liên lạc, trong lòng cũng biết Đào Nguyện bây giờ nhất định không muốn nói chuyện với mình. Nhưng gã sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Gã đã hạ quyết tâm phải giành lại Đào Nguyện rồi.
Còn hai ngày nữa, con tàu sẽ đến biên giới các chòm sao. Sau khi đến đó, buổi biểu diễn của nhóm Đào Nguyện sẽ tăng lên, cậu chắc chắn sẽ dành ít thời gian hơn cho Zorley, vì vậy gã sẽ cố gắng tranh thủ thời gian để ở bên cậu. Song, Đào Nguyện cũng không thể ở trong phòng của Zorley quá lâu được, cậu cũng phải xuất hiện ở khu ký túc xá. Kể cả khi tách ra, cả hai cũng sẽ trò chuyện bằng máy liên lạc, như thể có vô số điều để nói vậy, họ còn thảo luận về cuộc sống tương lai của họ nữa.
Đào Nguyện và Rumja ngồi cạnh nhau trên ghế sofa. Một người đang uống hồng trà và nhìn máy liên lạc, người kia thì đang uống cà phê đá và nhìn máy liên lạc. Hai người đều không nói gì, mỗi người chơi theo cách của bạn.
Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, Rumja đứng dậy đi mở cửa.
“Cậu tới đây làm gì?” Rumja kinh ngạc nhìn người đứng ở bên ngoài.
“Tôi có chuyện muốn nói với Roche.” Hermin nói.
Rumja quay đầu lại nhìn Đào Nguyện.
Đào Nguyện không ngẩng đầu, trực tiếp nói: “Bất kể cậu muốn nói cái gì, tôi đều không muốn nghe, cậu đi đi.”
Rumja quay lại nhìn Hermin, “Cậu có nghe thấy không? Đi đi.”
“Tôi tới đây là để xin lỗi cậu, còn có một chuyện rất quan trọng muốn nói rõ ràng với cậu. Nếu cậu không nghe, chắc chắn cậu sẽ hối hận.” Hermin vội vàng nói.
Đào Nguyện cong môi cười nói: “Chuyện mà tôi sẽ hối hận nếu không nghe, có phải chuyện cậu chia tay với Cornin không? Tôi nói sao anh ta lại đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi chứ. Cậu chuyển lời cho anh ta giúp tôi, bây giờ tôi đã có người yêu tốt hơn, chướng mắt anh ta rồi. Về phần là ai mà tốt hơn thì cậu biết rồi đó, cậu có thể nói thẳng với anh ta.”
“Không phải chuyện này, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu. Chỉ mười phút thôi, nói xong là tôi đi liền, tuyệt đối sẽ không quấy rầy cậu nữa.” Hermin nói với giọng khẩn cầu.
Đào Nguyện tắt màn hình máy liên lạc rồi nói với Rumja: “Để cậu ta vào đi, cậu ra ngoài mười phút rồi về nha.”
Rumja gật đầu, sau khi nghiêng người để cho Hermin vào, cậu ấy đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]