Hôm sau là Chủ nhật nên ngay khi vừa tan học, sinh viên trong lớp đã chạy hết.
Chu Khinh Nghiên đi tới trước mặt tôi, chống tay lên mặt bàn rồi cúi người xuống.
“Sao cậu lại chặn tớ?”
“Muốn chặn thì chặn thôi, còn cần phải lý do lý trấu?”
Tôi quay đầu nhìn Hứa Đào, “Đi nào, ăn cơm thôi.”
Kết quả là Chu Khinh Nghiên lại sải một bước dài qua đây, chặn đường ra của tôi.
Cậu quay sang nhìn Hứa Đào khẽ gật đầu, bảo: “Cậu đi trước đi, tớ muốn nói chút chuyện riêng với Khương Vọng.”
Hứa Đào chỉ do dự một chút rồi ngay lập tức cầm cặp lên, cười lịch sự với Chu Khinh Nghiên.
“Vậy Khương Khương à, hai cậu cứ nói chuyện thoải mái đi nha, tớ về ký túc xá trước đây!”
Kẻ phản bội kia!
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang chạy trốn với tốc độ ánh sáng kia.
Hiện giờ phòng học đã trống không, trước khi rời đi Hứa Đào còn rất “tận tâm”, đóng cửa phòng lại.
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng hồng chiếu xuyên qua ô cửa sổ, bao phủ trên mặt Chu Khinh Nghiên, khiến cho khuôn mặt như băng vĩnh cửu của người đó có thêm một chút ấm áp.
Thấy tôi buồn bực không nói lời nào, Chu Khinh Nghiên tiến lại gần hơn, gần tới độ tôi có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt cậu ấy.
Mẹ kiếp, da người này đẹp vãi chưởng.
Tôi ganh tỵ nghĩ vậy, rồi chợt nghe giọng cậu ta vang lên: “Cậu thực sự ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-giac-roi-vao-luoi-tinh/2627392/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.