Tôi thừa nhận, tôi uống rượu rất kém.
Vì vậy khi ngồi trên xe taxi để về, tôi bắt đầu hát thật to, nhưng lại chẳng có câu nào đúng tông đúng nhịp.
Bác tài không yên tâm, quay đầu lại: “Này cậu sinh viên, nhớ để ý bạn gái của cháu đó, nôn ra xe là thêm hai trăm đó nhé.”
Trong tiếng ca vỡ nát của tôi, Chu Khinh Nghiên trấn an bác tài: “Bác yên tâm ạ, cô ấy chỉ mới uống có một ly, chưa tới mức đó đâu.”
Bác tài: “… Ha ha tửu lượng của cô gái trẻ này tốt thật đấy.”
Xe taxi dừng lại trước cổng khu chung cư, Chu Khinh Nghiên ôm tôi đi tới tận thang máy.
Ánh đèn trong thang máy quá chói khiến tôi rơi cả nước mắt. Men say đã vơi đi chút đỉnh, tôi vô thức ôm cổ Chu Khinh Nghiên.
Rồi lại hỏi: “Tớ ôm có bị ghìm cổ cậu không?”
“Rất vừa phải.”
Chu Khinh Nghiên ra khỏi thang máy, dắt tôi tới trước cửa nhà: “Mở cửa.”
Tôi vẫn cứ ngây ngốc nhìn cậu ấy.
Không còn cách nào, Chu Khinh Nghiên phải cúi người, mò mẫm túi xách và túi quần của tôi: “Chìa khóa nhà đâu?”
Từ khóa “chìa khóa” này đã kích hoạt trí nhớ tương quan của tôi.
Tôi chộp lấy tay Chu Khinh Nghiên, nhét vào trong cổ áo mình: “Chìa khóa tớ đeo trên cổ, cậu móc ra đi.”
Những đốt ngón tay mềm mại chạm vào nhau, Chu Khinh Nghiên hừ một tiếng, cả người đột nhiên cứng đờ.
Tôi vẫn chưa nhận ra điều gì khác lạ, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-giac-roi-vao-luoi-tinh/2627389/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.