Mùng Hai Tết, tuyết đã rơi mấy ngày liền nên lượng tuyết ở ngoài đường đã ngập đến mắt cá chân.
Tôi quấn mình trong chăn y như con tằm, nhưng vẫn bị Chu Khinh Nghiên kéo ra ngoài.
Tôi rên rỉ: “Cậu có còn là người nữa không!!”
“Tối qua chính cậu nói là muốn đắp người tuyết nhân lúc tuyết đọng còn sạch sẽ, còn nói là tớ phải dùng tất cả mọi cách để kéo cậu dậy.”
Chu Khinh Nghiên không còn tình người nữa rồi, cậu ấy kéo chăn ra khỏi người tôi, sau đó trực tiếp chụp áo len lên bộ đồ ngủ của tôi, sau đó giúp tôi đi tất, mặc áo khoác. Phải khi tôi đã được bọc kín mít rồi cậu ấy mới kéo tôi xuống lầu.
Sau khi cảm giác khó chịu khi vừa rời giường qua đi, đối diện với mặt đầy tuyết trắng, tâm trạng của tôi mau chóng vui vẻ trở lại.
Đắp xong người tuyết, tôi tiện tay vo tuyết thành từng viên rồi ném lên đầu Chu Khinh Nghiên.
Cậu ấy lại nghiêng đầu né được.
Tôi vẫn không chịu thua, ném thêm vài quả cầu tuyết nữa.
Lần ném cuối cùng, tôi đứng không vững nên cả người chao đảo rồi lao lên phía trước hai bước, nhào vào lòng Chu Khinh Nghiên rồi cả hai cùng ngã xuống nền tuyết.
Những bông tuyết nhỏ li ti bay lả tả trên nền trời, để lại cảm giác lạnh buốt trên khuôn mặt chúng tôi.
Mà nền tuyết trắng càng khiến người đang nằm trên đó là Chu Khinh Nghiên trở nên nổi bật hơn, đôi mắt cậu ấy sáng như sao trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-giac-roi-vao-luoi-tinh/2627380/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.