Chương 972
“Thư Tuyết, cậu Mục nói không sai. Bây giờ không còn ai đứng bên cạnh cô nữa. Cô vẫn nên tự sát đi, chí ít cũng không có quá nhiều đau khổ”, Lục Phúc cũng đang nhìn chằm chằm Lục Thư Tuyết, ông ta cũng khuyên cô ta tự sát.
Sẽ không có quá nhiều đau khổ? Chẳng lẽ còn chưa đủ đau khổ sao? Lục Thư Tuyết cắn chặt hàm răng, cô ta dần dần rút kiếm trong tay, ánh mắt dứt khoát lại kiên quyết, giọng nói đáng yêu trở nên lạnh lùng như băng lạnh.
“Một mình thì sao? Tôi là con gái của Lục Chiến, hai chữ tự sát sẽ mãi mãi không xuất hiện trên người tôi!”
Dù chết!
Cô ta cũng phải chết trận!
“Ồ, cô Lục…”, Trần Đức uống cạn hớp rượu trong bình, anh cất bình rượu, túm lấy chuôi kiếm trong tay cô ta: “Ai nói cô chỉ có một mình, không phải còn có tôi sao? Mấy người này… có thể giao cho tôi giải quyết”.
Đồng thời anh khẽ dùng lực không chế Lục Thư Tuyết, đưa thanh kiếm sắc bén trở lại bao.
“Anh?”
Thân thể mềm mại của Lục Thư Tuyết hơi ngừng lại, tay của Trần Đức đặt trên mu bàn tay cô ta, cảm giác giống như bị điện giật vậy, hai tròng mắt lạnh băng dâng lên từng tia tự chế giễu.
Cuối cùng người ở bên cạnh cô ta lại là một người xa lạ quen biết không lâu!
Nhưng một tia tự giễu này rất nhanh được một tia ấm áp bao trùm.
Dù là người xa lạ cũng nguyện ý giúp đỡ người lạ như cô ta, không phải sao?
Vào thời khắc mấu chốt này, một võ giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/611701/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.