Chương 917
“Ừ”.
Tuy Trần Nguyên Bình có hơi thất vọng với Trần Đức, nhưng vẫn mỉm cười. Thế tục không thể so với 36 gia tộc địa sát được, càng không thể so với Côn Luân Hư. Ở đó có thể có một võ giả Linh Căn kỳ đã là rất giỏi rồi.
Lý Tử Tinh, Ức Thư Huyên thì chỉ nhàn nhàn liếc Trần Đức một cái, chẳng nói câu nào, hoàn toàn làm lơ anh.
Lục Phong cảm thấy hết sức xấu hổ.
Nhưng Trần Đức lại chẳng cảm thấy gì, vẫn bình tĩnh tự nhiên như không.
Sau đó, anh đi đến bên cạnh Ức Thư Huyên, vô cùng tự nhiên đặt mông, lười biếng ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Trần Đức đã ngửi được một mùi hương thơm mát, thoang thoảng giống như hoa nhài.
“Thật là thơm…”
Trần Đức hít mấy cái, tò mò hỏi: “Người đẹp, cô dùng loại nước hoa nào thế? Mùi khá dễ ngửi đó”.
“Đồ dâm dê”.
Ức Thư Huyên nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại, càng chán ghét Trần Đức hơn, nhích người cách anh xa ra một chút.
Trên thực tế, cô ta cũng không có dùng nước hoa, mùi hương kia là mùi thơm của cơ thể, sinh ra đã có.
Chỉ là, chưa có ai nói thẳng ra như vậy trước mặt cô ta, đã thế còn ngửi một cách trắng trợn, buồn nôn hơn là ánh mắt của Trần Bát Hoang còn cứ ngó về phía mình.
Nhưng, ánh mắt đó hoàn toàn không phải đang nhìn một người phụ nữ, mà như là đang thưởng thức một cái bình hoa hay thứ gì đó.
Lý Tử Tinh bên cạnh thấy thế lập tức nổi giân!
Hai chỗ kia không có ai ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/611646/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.