Chương 907
Một chỉ, kiếm gãy!
Sau khi thanh trường kiếm màu tím đen ấy gãy, một chỉ kia cũng không dừng lại, mà là kéo theo tiếng xé gió và vô số linh khí cùng sức mạnh vẫn đâm về phía trước.
Khoảng khắc ấy, đầu óc Cổ Thông Thiên như trống rỗng, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, một luồng hơi thở chết chóc, hủy diệt, u ám không thể chống lại chợt bao phủ trên đỉnh đầu. Sắc mặt của hắn trở nên xám trắng, cực kỳ khó coi.
Có điều, ngay khi ngón tay kia chỉ còn cách trán của Cổ Thông Thiên chưa đến 0,0001mm thì mọi sức mạnh chợt biến mất, không còn sót lại chút gì.
Khi ngón tay kia đụng vào trán Cổ Thông Thiên thì bỗng trở nên mềm mại, không chút sức lực.
Dù là thế, cả người Cổ Thông Thiên cũng lạnh run như rơi vào hầm băng. Hắn cảm thấy làn da trên trán mình đau lên từng cơn, ngón tay kia như một cây đinh đóng thẳng vào giữa trán.
Giữa trán hắn đỏ bừng như dùng son môi bôi lên thành một nốt ruồi son, trông vừa kỳ lạ vừa buồn cười.
Cổ Thông Thiên biết, nếu không phải vào lúc quan trọng ấy, Trần Đức tan đi kha khá sức mạnh thì một ngón tay đó đã đủ để giết mình cả trăm, ngàn, chục ngàn lần!
Hắn – hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ lại không địch lại một chỉ của Trần Bát Hoang!
Giờ phút này, Đường Hiển Sinh và mấy người khác trong hiệp hội võ thuật tỉnh Hoa Bắc đều như sắp không thở nổi, hai chữ kinh ngạc đã không đủ để diễn tả tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/611636/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.