Chương 615
Bà dẫn theo Trần Đức, một lần nữa bước lên sân thượng.
Từ dưới gầm giường, bà lôi ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bề mặt phủ bụi, rõ ràng đã rất lâu không có ai đụng tới.
“Đây là di vật chú Hà để lại, bên trong là những thứ ông ấy gom nhặt được hồi nuôi bọn trẻ”, Trương Ngọc Tiên mở chiếc hộp gỗ, trong hộp đựng rất nhiều đồ vật.
Nào là chuông, mặt dây chuyền, thậm chí có cả tiền cổ nữa, thứ nào thứ nấy đều được bảo quản rất tốt, dùng bao ni lông bọc kín lại.
“Chú Hà cháu nói, mấy thứ này, mai mốt bọn trẻ lớn lên, hay là trở về muốn lấy lại thì đưa, ông ấy coi chúng là báu vật, cất giữ rất kỹ, nói mỗi thứ đều có liên quan đến thân thế tụi nhỏ, hoặc là đồ lưu niệm duy nhất của cha mẹ để lại”.
Dường như chìm vào hoài niệm lại quá khứ của chú Hà, vành mắt Trương Ngọc Tiên ửng đỏ, hai hàng lệ rưng rưng, bà vội vàng quệt đi, gắng gượng tươi tỉnh trở lại, lấy ra một cái túi nhỏ: “Cái này là của cháu đây”.
“Chú Hà cháu nói, cháu là đứa trẻ đặc biệt nhất, phần lớn bọn trẻ bị vứt bỏ đều không có tên, thế nhưng bố mẹ của cháu lại để lại tên cho cháu”.
Trương Ngọc Tiên cầm cái túi, thận trọng giao cho Trần Đức: “Nếu chú Hà thấy cháu lớn lên đẹp trai, tiền đồ rộng mở như vậy, chắc chắn sẽ vui lắm, nhất định sẽ uống rượu”.
“Đúng vậy nhỉ”.
Trần Đức cầm cái túi, cảm thấy nặng trịch.
Trong đầu, hình bóng người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/611344/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.