Lưu Trung Cương kinh sợ hỏi:
“Không biết giữa cậu Hàn và cô bé này có quan hệ gì?”
“Đây không phải là vấn đề mà một giám đốc bệnh viện nhỏ bé như ông nên hỏi, hiểu không?”, Hàn Bát đáp lạnh băng, nếu không phải đế tâm tới tuổi tác đã một bó lớn của Lưu Trung Cương, hắn đã sớm ra tay rồi.
“Vâng, vâng, mời theo tôi!”
Lưu Trung Cương và Hà Thành đích thân dẫn đường, đưa họ đến phòng bệnh VIP nơi Tử Hàm đang ở.
Cửa phòng bệnh đóng chặt.
Hà Thành vội lên tiếng: “Bọn họ ở ngay trong đây”.
Vừa nói, ông ta vừa tiến lên phía trước, chuẩn bị gõ cửa.
Ông ta còn chưa kịp gõ, Hàn Bát đã một cước đá mạnh vào cửa lớn.
“Bụp!
Cùng tiếng va đập cực lớn, cánh cửa phòng bệnh cũng trực tiếp bị đá tung ra!
Nhưng bên trong lại trống rỗng. Không một bóng người!
“Người đâu?”, Hàn Bát thấy phòng bệnh trống trải liền tức giận.
Đây là nhiệm vụ Hàn Thái giao cho hắn ta, kêu hắn đưa đứa nhỏ kia đi!
Nhưng hiện tại lại không thấy người đâu nữa!
Hà Thành, Lưu Trung Cương cũng một mặt ngơ ngác.
Vừa rồi bọn họ còn chạm mặt ba người Lâm Khải tại bệnh viện, sao giờ lại không thây rồi?
“Chúng tôi cũng không biết…”, Lưu
Trung Cương kỳ quái đáp: “Có lẽ là ra ngoài rồi chăng?”
“Ra ngoài? Ra ngoài con mẹ ông, còn không mau đi tìm cho tôi, nhanh tra camera giám sát cho tôi!”, Hàn Bát có chút luống cuống cùng hoảng loạn, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ cậu chủ giao, sau khi trở về ắt phải chịu một trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/611046/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.