Ngày trước cô cũng có nghe nói việc của Diệp Thiên, cô lo lắng nhà họ Diệp biết Diệp Thiên chưa chết, sẽ lại ra tay lần nữa, nhưng giờ có Thi Tú Vân bảo vệ, ít nhất nhà họ Diệp không dám táo tợn như vậy nữa.
Có vẻ nhận ra tâm sự của Hoa Lộng Ảnh, Diệp Thiên xoa đầu cô.
“Yên tâm đi Tiểu Ảnh, dù không có mẹ anh thì anh cũng chẳng coi nhà họ Diệp cỏn con ra gì”.
Nghe thấy giọng điệu ngang ngược khinh thường của Diệp Thiên, Hoa Lộng Ảnh gật đầu cưòi khẽ, cách chín năm, Diệp Thiên không hề nhụt chí vì bị phế võ mạch, mất hết võ công, trên gương mặt Diệp Thiên, cô vẫn có thể thây được sự tự tin ngập tràn.
Con ngưòi dù đi tới đâu, chỉ cần vẫn tự tin thì linh hồn vẫn còn.
Dù Diệp Thiên lúc này không có gì hết, võ công mất hết, cô cũng tin Diệp Thiên cuối cùng vẫn vùng lên lại.
“Anh Thiên”.
Cô nắm tay Diệp Thiên, ngữ điệu nghiêm nghị.
“Dù anh không luyện võ được nữa, không đạt được nguyện vọng ngày xưa, trờ thành cường hào giới võ đạo, nhưng em tin ở những mặt khác chắc chắn anh sẽ tiến xa. Để em thay anh hoàn thành nguyện vọng cưởng hào giới võ đạo”.
Nghe thây giọng điệu vô cùng chân thành của Hoa Lộng Ảnh, cậu biết Hoa Lộng Ành cho rằng cậu không thể tu luyện võ công, đang an ủi cậu, nhưng cậu không giải thích, chỉ mỉm cưòi gật đầu.
Trên Tây sơn, Diệp Vân Long đứng ở lưng chừng núi,
nhìn cái hô sâu rộng hơn mươi trượng trên mặt đất, trong lòng hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/610937/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.