Hồ Dương nghi hoặc nhìn vào màn hình, tự hỏi không
biết có phải thiết bị bị hòng rồi không, cơ thể người hoàn
toàn có khả năng tạo máu, thế nhưng sao lại nhanh như
vậy được?
Anh ta vội tắt máy, mở lại nhưng kết quả vẫn vậy.
Đang lúc anh ta còn đang hoang mang, Trần Đức đã
đứng dậy, so với lúc nãy, sắc mặt anh đã khá hơn rất
nhiều.
“Anh Trần, anh… không sao rồi à?”, Hồ Dương kinh
ngạc, không phải anh ta mất máu quá nhiều sao? Chẳng
lẽ mình đã phán đoán sai?
“Không sao rồi!”
Trần Đức nở nụ cười, bước đến bên cạnh Từ Hàm,
chào hỏi hai y tá đang làm vệ sinh xung quanh bàn giải phẫu.
Lúc này, Từ Hàm đang ngủ say, trạng thái ổn định,
các số liệu cũng đã khôi phục như thường, nếu không có
gì bất ngờ xày ra, chẳng mấy chốc cô bé sẽ tình lại.
Trần Đức đích thân ra tay, có thể nói là mạo hiểm thử
nghiệm, và thực tế chứng minh, anh đã quyết định đúng.
Nếu như anh không bất chấp tất cả làm theo ý mình
thì có lẽ Từ Hàm sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trần Đức thờ phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Từ Hàm
tràn đầy yêu thương.
Liễu Như Nguyệt cũng vui đến phát khóc, tâm trạng
vô cùng phấn khích.
Ánh mắt cô ấy nhìn Trần Đức tràn đẩy sùng bái cùng kính nề.
Chính người đàn ông này đã giúp Tử Hàm tiếp tục sống.
Bên kia, Hồ Dương cũng có càm giác như vừa trài qua
một giấc mộng, hơn nữa, giấc mộng này còn rất khoa
trương. Thế nhưng, đây là sự thật.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/610879/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.