“Tích, tích, tích…”
Đột nhiên, Monitor theo dõi bệnh nhân kêu vang, điện
tim đồ dao động ngày càng chậm, vài giây sau, trên màn
hình chỉ còn một đường thẳng, Từ Hàm ngoẹo đầu sang
một bên, hai mắt nhắm nghiền.
“Không!”
Trần Đức gào lên, ánh mắt trở nên vô cùng dữ ton.
“Từ Hàm, em không thể di!”
Anh kích động hét gọi cô bé, nhưng Từ Hàm vẫn
không hề có phản ứng.
“Không, không, không..”, Trần Đức kêu gào: “Cô Liễu,
tránh ra!”
Anh lôi Liễu Như Nguyệt đang ôm Từ Hàm ra: “Tôi
không thể để Từ Hàm ra đi như vậy, tôi phải cứu con bé!”
“Bác sĩ đâu, mau vào đây giúp tôi”, Trần Đức thét lên:
“Nhanh lên!”
Bên ngoài có bày tám bác sĩ đang đứng, nhưng không
ai tiến vào.
Bởi vì bọn họ biết Từ Hàm đã không thể cứu
được nữa.
Những người làm bác sĩ như bọn họ còn phải bó tay
thì huống gì là Trần Đức?
“Các người không nghe thấy lời tôi à?”, Trần Đức gào
thét, giọng anh cực kỳ chói tai, ngay cả Liễu Như Nguyệt
đứng bên cạnh cũng bị dọa.
Từ lúc quen biết Trần Đức đến nay, trong ấn tượng
của cô ấy, anh là một người trông trẻ dịu dàng, ngày
thường rất ít nói, tuy thích uống rượu nhưng sẽ không
mượn rượu làm càn.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ điên
cuồng của anh.
“Tôi… tôi đến..”
Trong đám người, không biết ma xui quỷ khiến thế
nào mà Hồ Dương lại đứng ra, dù sao cũng đã giúp một
lần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao!
Vốn dĩ đây là chuyện không có hi vọng, coi như an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/610873/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.