Do dự một hồi, phụ mổ mới hít sâu một hơi, quyết
định nói ra sự thật, không giấu giếm điều gì, anh ta không
muốn sống không thanh thàn.
Nếu mất việc, cùng lắm thì tìm việc khác làm.
“Bác sĩ Hồ, anh nói đi”, Trần Đức nhìn thoáng qua
bàng tên trước ngực người phụ mồ, anh ta tên là Hồ
Dương
“Thật ra số tiền anh vừa nộp hoàn toàn không
cần thiết…”
Hồ Dương nhanh chóng kể hết những chuyện xày ra
trong phòng mồ theo thứ tự: “Anh Trần, anh đừng tức
giận, tôi buộc phải để anh nộp tiền là vì suy nghĩ cho an
nguy của Từ Hàm, thời gian càng kéo dài, rùi ro sẽ càng
cao”.
“Mà giáo sư Khâu lại chính là bác sĩ mồ bệnh bạch
cầu có xác suất thành công cao nhất ở bệnh viện chúng
tôi, trước khi ca mồ kết thúc, anh phải làm theo yêu cầu của hắn”.
Trần Đức sa sầm nét mặt, ánh mắt lóe lên từng tia
dữ tợn.
Từ trên người anh, Hồ Dương cảm nhận được hơi lạnh
kỳ lạ, không biết có phải ảo giác hay không, anh ta càm
thấy nhiệt độ bốn phía chung quanh bỗng dưng giàm
xuống rất nhiều.
Khí thế tòa ra khiến người khác khiếp sợ làm cho Hồ
Dương không rét mà run…
Trong lòng Trần Đức lúc này chỉ có giận dữ, giận dữ
cực điểm.
Trên đời này lại có người lấy tính mạng của Từ Hàm ra
để đánh cược trà thù!
A a a.
A a a.
Trong lòng Trần Đức gào thét.
Thế nhưng biểu hiện bên ngoài của anh ngoài ánh
mắt càng lúc càng lạnh lẽo thì không có thay đổi gì quá
lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/610871/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.