Nếu hắn nói hắn không đi làm phẫu thuật, người nhà
bệnh nhân lẽ nào không ngoan ngoãn cầu xin hắn?
Lãnh đạm ngồi xuống bàn làm việc, Khâu Kiệt gắn
giọng: “Anh là Trần Bát Hoang? Bây giờ tôi có việc cần xử
lý, phiền anh đi ra ngoài chờ một chút”.
“Tôi sẽ chờ ở đây”, Trần Đức cố kiểm chế mình ra tay
đập hắn, vì dù sao vẫn còn phải nhờ vào đó phẫu thuật
cho Từ Hàm.
Vì Từ Hàm, anh có thể nhẫn nhịn tất cà!
“Anh..”, Khâu Kiệt vừa định nói gì đó, người phụ nữ
phía sau đã chình đốn quần áo xong: “Giáo sư, anh làm
việc đi, buổi chiều em sang tìm anh sau”.
“Ni Ni.”, Khâu Kiệt hoàng hốt đuổi theo, nhưng người
phụ nữ đã đi xa rồi.
“Mẹ kiếp”.
Khâu Kiệt bực tức chửi thể, hắn mất cả tháng ròng rã,
vất và trăm bề mới chinh phục được người đàn bà kia, thế
mà lại bị dọa đến nỗi bò chạy. Hắn cảm thấy trong ngực
vô cùng khó chịu, bèn quát Trần Đức:
“Anh còn ở đó làm gì, có muốn tôi đi phẫu thuật
không, muốn thì ra ngoài cửa chờ, tôi thay quần áo, ok?”
“Tôi sẽ chờ ở đây”, Trần Đức lặp lại câu nói vừa nãy.
Khâu Kiệt hết cách, hắn không dám thực sự chọc giận
người nhà bệnh nhân, chỉ đành hừ mũi bực bội, thay vội
một chiếc blouse trắng, đồng thời mang khẩu trang vào.
“Đi thôi”.
Trần Đức phá bĩnh chuyện vui của hắn khiến hắn cực
kỳ khó chịu, đẳng sau lớp khẩu trang, gương mặt hẳn vặn
vẹo xấu xí:
“Đợi lát nữa tao sẽ cho mày biết hậu quả phá hòng
chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/610868/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.