Đây là do cô ta tự yêu cầu Trần Đức khắc, có nghĩa là
cô ta để lại đấu ấn, mãi mãi là người phụ nữ của Trấn Đức.
Trần Đức cũng đã nói vdi cô ta rằng trong lòng anh có
một người không thể quên, tiếc rằng người phụ nữ này đã
quá yêu anh nên không hể để tâm đến điều đó.
*Anh đến rồi.
Khi Trần Đức nhỏ lại quá khứ thì người phụ nữ đã pha
xong hai ly rượu, động tâc trong tay dừng lại, cô ta quay
đầu mìm cười.
Ân Thập Nương.
Trần Đức không ngờ Ăn Thập Nương – trùm thế lực
ngắm ở khu vực phía Nam thành phố Tần trong truyền
thuyết lại là người phụ nữ của mình, Tiêu Mạn Y!
Nếu nói điều gì ở Tiêu Mạn Y khiến Trần Đức ấn tượng
nhất thì chính là nụ cười của cô ta.
Quay đầu lại cười hiện ra trăm về đẹp, khiến cho phi
tấn sáu cung đều thất sắc.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cuời của cô ta, nhất là khi quay
đầu lại cười, trong đầu Trần Đức lại vô thức hiện lên câu
thơ cố này.
Tiêu Mạn Y mặc một chiếc váy lụa ngắn, có lẽ là vì
gặp người quen cũ nên cố ý ăn mặc xinh đẹp, trang điểm
nhẹ nhàng khiến cho cô ta có khí chất dịu dàng, xinh đẹp của một người phų nữ Giang Nam.
Chiếc áo lụa mỏng rộng khoác lên người che đi cơ thể
duyên dáng, đường viền cổ áo sâu hun hút lộ ra nét
quyến rũ riêng mà chỉ ngưoi phụ nữ mới có, áo lua mòng
như ần như hiện, thu hút ánh nhìn.
Bộ trang phục như vậy mặc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-gia-tai-the/610848/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.